Cuối Cùng Anh Đã Đến

Chương 34: Nhẹ nhàng (H+)



Lục Minh rời nụ hôn xuống phần xương quai xanh, Mỹ Lệ nằm run rẩy! Những lần vờn nhạy cảm khiến cô đỏ mặt kêu lên “ ưm…um…ư” cảm giác nóng nóng rạo rực từ trong người khiến cô ngại ngùng xấu hổ

Anh dừng lại, đỡ cô dậy “ Em có thể giúp anh cởi chiếc áo này không? ” ánh mắt tình ý,trong đôi mắt chỉ có mỗi hình bóng cô. Anh cất giọng nói nhẹ hỏi thăm.

Mỹ Lệ ngại ngùng nhưng cô từ từ chạm tay vào phần cúc áo, cởi từng chiếc cúc một cô rón rén làm “ Sao anh ….đột nhiên …” giọng nói ấp úng cất ra.

Lục Minh ôm cô anh ghé sát tai thì thầm “ Vì anh muốn em ” vừa dứt lời hai người nhìn nhau không rời họ như đang trả lời người kia bằng ánh mắt. Lục Minh đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu như muốn chiếm hết hơi thở, tay anh nắm chiếc khoá dùng lực kéo xuống. Chiếc váy không có điểm tựa nó mỏng manh rơi phần tay áo xuống.

Đôi mắt cô hơi ướt vì xấu hổ. “ Anh làm em đau sao? ” giọng nói ấm trầm bên tai cô

Mỹ Lệ xoay mặt nhìn thẳng anh cô lắc đầu, anh chỉ cười cười. Anh hôn cô thật lâu thật sâu, tay anh đang nhào nặn hai bánh bao khiến nó theo hình dạng anh muốn. Anh đặt nụ hôn xuống cổ, tiếp đến anh cắn mút chiếc bánh bao,

Mỹ Lệ nắm chặt ga giường, khoái cảm đang xâm chiếm cơ thể cô nhưng cô vẫn cảm nhận được mọi hành động của anh thật sự nhẹ nhàng, có thể hiểu anh đang kiềm chế như nào!

Tay còn lại anh chạm đến huyệt động, ngay *** ***** đã có nước. Anh đưa một, hai ngón tay để banh rộng *** *****, khi thấy đủ rộng anh dừng lại. Bỏ cậu nhỏ ra đặt trước *** *****, cậu nhỏ đã c*ơng cứng từ lúc nào.

Lục Minh lấy ra một cái bao, anh mặc vào rồi từ từ tiến cậu nhỏ vào huyệt động. Lục Minh tiến vào nhẹ nhàng vì anh sợ cô đau, thấy Mỹ Lệ nhăn mặt “ Anh có làm em đau … ” gương mặt anh thể hiện sự lo lắng

Cô lắc đầu “ Không sao ….em không đau ” Lục Minh cố kìm chế

Từ từ đưa cậu nhỏ ra vào huyệt động, sức lực di chuyển bắt đầu rất nhẹ nhàng không hề mạnh bạo. Bên trong cô thiết chặt lấy anh không ngừng tạo ra một khoái cảm khác lạ.

Mỹ Lệ cô bắt đầu thấy lạ, một sự rạo rực tỏa ra từ người cô khiến cô cảm thấy lâng lâng, hai người nắm chặt tay nhau, tiếng va chạm xác thịt càng làm bầu không khí xung quanh trở lên ám muội.

Hai người ngày càng thở dốc và dồn dập, cậu nhỏ ra vào huyệt động liên tục. Anh ôm cô, khi anh dừng lại cậu nhỏ phóng ra chất dịch trắng trong bao. Mỹ Lệ mệt nhoài người cô nằm thở dốc trên người anh.

Nhưng có vẻ anh vẫn chưa thảo mãn, Lục Minh vén mái tóc dài của cô để lộ gương mặt xinh đẹp, cô đang không thở dồn dập gấp gáp. Lục Minh hôn lên trán cô như đang an ủi vỗ về cô, anh khẽ cười.

Bất giác mơ màng ngủ đi từ lúc nào, cảm giác thật khác anh nhẹ nhàng. Cô biết anh cũng đã rất kiềm chế bản thân vì cô có tâm bệnh, không có bắt ép thật sự khi mới bắt đầu cô rất sợ. Trước đây ông Lý vì muốn chiếm đoạt cô, mà kể cả đấm vào bụng, đấy xé rách quần áo, không hề có màn dạo đầu những lần như vậy cô cảm thấy như địa ngục trần gian.

Thấy Mỹ Lệ đã ngủ từ bao giờ, anh chạm tóc cô chăm chú nhìn cô không rời. Đắp chăn cẩn thận để cô không bị lạnh, Lục Minh rời giường bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa của căn hộ. Ngoài kia tiếng xe cộ chen chúc như đang gọi cô dậy, Mỹ Lệ nheo mắt cô định hình một lúc mới nhớ ra tối qua cô và anh đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn sang bên cạnh Lục Minh đã dậy từ bao giờ, chỉ còn mình trên giường cơ thể trần trụi được chiếc chăn che đậy lại.

Từ ngoài phát ra tiếng động Lục Minh mở cửa bước vào “ Em dậy rồi à! ” dáng vẻ thoải mái của người ấy lần đầu cô thấy.

Chiếc áo phông đơn giản cùng chiếc quần ngủ trông anh thật giản dị không như các minh tinh phải giữ hình tượng như cô, nhìn anh cô thấy xấu hổ cố giữ thật chặt chăn lùi lại phía sau.

Anh tiến đến chỗ cô ngồi xuống vén tóc cô ra sau tai “ Em đi tắm đi ” giọng trầm cất lên cô hơi rung động nhìn anh.

Cô gật đầu định bước xuống, anh đã bế bổng cô lên bước vào phòng tắm “ Anh ….”

“ Đứng yên, anh giúp em ” Lục Minh lên tiếng

Mỹ Lệ ngại ngùng đẩy anh ra “ K…không cần đâu, em tự làm được ”

Dù cô dùng sức thế nào cũng không đẩy anh ra được, Lục Minh vẫn đứng đấy anh lấy sữa tắm kì cọ người cô. Cảm giác khác lạ ấy lại dần xuất hiện, cô hơi rụt người.

Anh xoa qua đôi bánh bao, chạm vào huyệt động. Huyệt động vì trận tối qua mà hơi sưng đỏ anh chạm nhẹ rồi xoa dịu. Sau khi xong anh bế cô ra ngoài “ Có cần anh giúp mặc quần áo không? ”

Mỹ Lệ tròn mắt lắc đầu lia lịa, Lục Minh bật cười anh gật đầu đã hiểu “ Được, anh đợi em ở ngoài ”

Thay đồ xong Mỹ Lệ bước ra ngoài phòng khách, Lục Minh đang ngồi nhìn ngắm cảnh sắc thành phố từ chiếc ghế sofa.

Cô nhón chân tiến gần “ Anh có chuyện muốn nói với em ” Lục Minh quay lại nhìn cô, anh không ngần ngại kéo cô vào lòng.

Ôm cô thật chặt “ Nếu có chuyện thì để em ngồi dậy hẳn hoi đã ” cô định đẩy anh ra nhưng Lục Minh dùng sức giữ chặt cô hơn.

“ Đừng ngồi dậy cứ nằm trên người anh một lúc được không? ” giọng anh nghe khác lạ

Mỹ Lệ gật đầu, cô áp mặt lên cơ thể cảm nhận hơi ấm từ anh. “ Mấy ngày nữa có thể theo anh về nhà thăm bà nội được không? ”vừa nói Lục Minh vừa xoa xoa đầu cô

Mỹ Lệ đăm chiêu suy nghĩ một hồi “ Được ạ ”

“ Được vậy hôm đấy anh sẽ gọi em”

Nói xong Lục Minh vẫn còn xoa xoa đôi tay cô, như đang cảm thấy áy náy không lỡ. Mỹ Lệ cũng thắc mắc về hành động của anh nhưng cô không nói.

…….

Hôm về nhà anh đến chung cư đón cô từ sớm, lái xe về thị trấn cũng phải mất khá nhiều thời gian. Vì vậy trên đường Mỹ Lệ đã tranh thủ ngủ một giấc, đến nơi chiếc xe dừng lại trước khu nghĩa trang. Lục Minh biết nơi này nhất định phải đưa Mỹ Lệ đến đầu tiên.

Nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của cô khiến anh không muốn gọi cô dậy, cởi dây an toàn Lục Minh sát lại chỗ cô ngắm nhìn người con gái mình yêu.

Làn da trắng được tô điểm bởi bộ đồ màu đen càng tôn lên vẻ đẹp, bất giác Mỹ Lệ tỉnh giấc nheo mắt khung cảnh trước mặt là một nơi yên tĩnh cũng quanh là các hàng ngôi mộ từng hàng từng hàng một Mỹ Lệ khó hiểu quay sang nhìn anh.

Lục Minh hướng ánh mắt yêu chiều về phía cô “ Em tỉnh rồi à! ” anh nắm lấy bàn tay cô như đang an ủi.

“ Anh đưa em đi gặp một người ” ánh mắt anh đợm buồn nhưng lại yêu chiều cô vô điều kiện.

Bước xuống xe Mỹ Lệ cảm thấy rùng mình vì lạnh, Lục Minh khoác vào người cô một chiếc áo anh đã chuẩn bị sẵn.

Nắm tay đưa cô vào trong đi lên mấy bậc thang dẫn vào các hàng mộ, đi được khoảng lăm hay sáu bậc thì anh dẫn cô vào ngôi mộ nằm thứ lăm trong dãy.

Bia mộ khắc tên “ Lục Phu Nhân ” cô tò mò nhìn anh “ Mẹ con đến rồi! Hôm nay con dẫn cô ấy về thăm mẹ ” giọng nói hơi run nhưng vẫn mang hơi ấm.

Xung quanh mộ cỏ mọc xum xuê, có vẻ đã lâu lắm rồi chưa có ai đến. Nhưng điều khiến Mỹ Lệ chú ý chính là bó hoa đã khô héo từ lâu, đây chính là bó hoa hôm đấy anh ấy mua và đưa cho cô một bó.

Ánh mắt hướng về anh, một cảm giác khó chịu trong người mà không biết phải nói sao?

Cô đặt tay lên vai anh xoa dịu an ủi, có lẽ lần trước Lục Minh đến thăm mộ vì thế mới nghe tiếng cô kêu mà chạy ra cứu cô kịp lúc.

Hai người phụ nhau dọn dẹp sạch sẽ “ Con với cô ấy phải về rồi, lần sau chúng con lại đến thăm mẹ ”

Mỹ Lệ cúi người chào, anh nắm lấy tay cô kéo đi. Xe đi được một đoạn dừng trước căn nhà cổ kính nhưng không kém phần hiện đại, Lục Minh nhìn cô “ Vào đến nơi nếu bà làm em khó xử thì em đừng nghĩ nhiều bà chỉ nói thôi nhưng tính cách bà không khó "

Anh ấy nhắc nhở cô, Mỹ Lệ hơi lo lắng khi nghe thấy vậy. Cô dặn bản thân đừng quá lo lắng sẽ khiến mọi chuyện trở lên khó xử.

Cánh cửa mở ra, hai người nắm chặt tay nhau bước vào. Bà nội của anh ngồi trên ghế gỗ đung đưa, bà đang nhắm mắt hưởng thủ bản nhạc cổ chạy trên đĩa.

Bác Hinh bước từ phòng bếp ra “ Cậu về rồi đấy à ” bác vui vẻ ra mặt chạy tới phía anh

Anh vẫn luôn giữ nụ cười, Mỹ Lệ cúi người chào bác “ Cháu chào bác ạ ” giọng nhẹ cất lên thật ngoan

Bác Hinh nghe thấy nhìn sang cô ánh mắt hơi dò xét “ Chào cháu ”

“ Đây là bác Hinh người làm và bạn tri kỉ của bà nhà anh ”

Mỹ Lệ cúi người lần nữa, “ Cô đây là ….? ”

“ Cháu là ….. ” Mỹ Lệ đang ấp úng không biết trả lời như nào?

“ Đây là vợ sắp cưới của cháu tôi ” một giọng nói vang lên từ phía ngoài cửa sổ, giọng nói trầm khàn đục, đây là tiếng của bà nội anh ấy.