Cuối Cùng Anh Đã Đến

Chương 37: Cầu hôn



Ăn xong trời cũng đã tối, dì Tuyết và Lục An đều thuyết phục hai người ở lại “ Em có bận việc ngày mai không? ” Lục Minh hỏi han.

Mỹ Lệ suy nghĩ, cô lắc đầu “ Em không có ”

“ Thế tối nay ngủ chúng con sẽ ngủ ở đây ” anh quay sang nói với dì Tuyết và Lục An.

Hai mẹ con gương mặt không giấu đi sự sung sướng “ Được vậy chúc hai con ngủ ngon ” dì Tuyết và Lục An chờ đợi hai người đi về.

Thấy dáng vẻ hai người hơi lạ, Mỹ Lệ hơi tò mò trước khi về cô vẫy tay tạm biệt mọi người. Lục Minh nắm tay cô hai người cùng đi bộ về căn nhà trong đồi, khung cảnh về đêm thật yên tĩnh. Bầu trời đầy các vì sao sáng lấp lánh duy chỉ có mặt trăng tròn soi sáng đường hai người đang đi.

Giữa bầu không khí yên tĩnh, thanh vắng như này thật làm cho người ta buồn chán “ Cảm ơn anh ” giọng nói mảnh mai cất lên nhẹ nhàng.

Lục Minh khó hiểu nhìn cô, đôi lông mày anh hơi chau lại “ Cảm ơn anh chuyện gì? ”

“ Cảm ơn anh vì đã chấp nhận em, yêu em. Cho em được trải nghiệm không khí gia đình thêm lần nữa. Sau khi em vào giới em chỉ còn mỗi bà, nhưng do bận rộn làm việc không thể bên bà. Bà đã mất, em chỉ còn một mình trên thế gian này ….” Mỹ Lệ ngước nhìn anh đôi mắt ươn ướt.

Anh vòng tay ôm cô vào lòng, che chở cho cô. “ Cho đến khi em gặp được anh, người đàn ông mang đôi mắt đẹp mê hồn. Đôi mắt anh như hố đen vũ trụ, khó có thể nắm bắt hay giải bày ”

Hai người đối mặt nhau, Mỹ Lệ ôm anh “ Em không biết mình đã rung động với anh từ lúc nào? Có thể là lúc anh cứu em cũng có thể là ….. ” kể lại lý do nhưng chưa nói hết một sự mềm mại đã cuốn lấy đôi môi cô.

Anh đang hôn cô, một nụ hôn sâu mang theo nhiều cảm xúc và dục vọng. Đến khi dừng lại Lục Minh tựa trán để cả hai đều cảm nhận nhau, “ Anh cũng cảm ơn em, em đã mang đến cho anh cảm giác muốn bảo vệ cho ai đó khó đến mức nào! ” Lục Minh vén mái tóc sau tai cô.

Cô cười mỉm hạnh phúc, khoảng thời gian này chưa bao giờ Mỹ Lệ hết hạnh phúc. “ Mỹ Lệ, chúng ta kết hôn đi ” Lục Minh anh như đang nhìn thấu cô nói ra lời trong lòng.

Trong khung cảnh này, cô sốc nhìn anh đôi mắt đang tìm hiểu cặn kẽ về anh. “ Anh xin lỗi, đáng lẽ phải chọn chỗ thích hợp hơn, nhưng anh đã chuẩn bị nhẫn rồi ” Lục Minh lấy trong túi ra hộp nhẫn.

Chiếc nhẫn chỉ có duy nhất một viên phát sáng làm tô điểm vẻ đẹp lấp lánh trong trời đêm “ Anh sẽ bù buổi cầu hôn lúc về thành phố ” ánh mắt mong chờ câu trả lời.

Mỹ Lệ cảm xúc dâng trào, cô không biết bản thân giờ phải làm sao? Anh ấy thật sự muốn ….. cho đến hiện nay Mỹ Lệ vẫn luôn cảm thấy bản thân không xứng với anh, dù anh đã chấp nhận cô như nào vết nhơ quá khứ vẫn đeo bám cô.

Đôi mắt lo âu khi suy nghĩ khiến Lục Minh cau mày, anh nắm vai cô xoay người. Hai gương mặt giao nhau “ Nếu em chưa sẵn sàng anh có thể đợi ”anh định rời đi, cô líu tay anh lại.

“ Anh chấp nhận em trong khi ….” Đôi mắt ướt lệ sắp không trụ được mà rơi bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Lục Minh cưng chiều, anh dịu xuống đôi lông mày cũng giãn ra “ Em đừng nghĩ thế! Dù cho em như nào anh vẫn sẽ luôn bên em không xa rời. ”

Lục Minh không giỏi ăn nói, nhưng anh sẽ bù đắp cho em bằng mọi thứ anh có. “ Đừng tự trách bản thân, đừng dày vò chính mình. Em đau một anh đau mười ” anh ôm cô vào lòng xoa xoa đầu dịu dàng an ủi.

Những giọt nước mắt không kìm được mà rơi lã chã trên vai anh, đúng là em đã chọn đúng người rồi. Anh mang hi vọng cho em, cho em sự tự tin để có thể tiếp tục đối mặt với trò chơi số phận. Lục Minh hình như em càng lúc càng yêu anh hơn.

“ Được, chúng ta kết hôn ” cô nói giọng nức nở vì vừa khóc.

“ Đừng khóc! ” Lục Minh lau đi những giọt nước mắt lăn trên gương mặt cô. Anh cười lên vì hạnh phúc và mãn nguyện, ôm trầm lấy cô.

Lục Minh và Mỹ Lệ không để ý rằng phía sau hai người là dì Tuyết và Lục An đang rình mò xem xét tình hình “ Mẹ anh cầu hôn rồi ” Lục An lên tiếng

Dì Tuyết bịt miệng con trai “ Suỵt bé thôi, mẹ nghe thấy rồi. Chúng ta về thôi biết kết quả rồi ” dì kéo con trai đi

Lục An lưỡng lự “ Lỡ đâu tý nữa có cảnh hay hơn thì ….” Chưa nói hết đâu đã bị mẹ đánh vào đầu

“ Muốn thấy cảnh hay thì lấy vợ đi sẽ thấy ” mẹ giận dỗi bỏ đi

“ Mẹ ơi con đùa thôi ” Lục An vội vàng đuổi theo mẹ.

…..

Căn nhà nhỏ trong đồi, đêm đến nơi những cơn gió đưa qua khe cửa khiến Mỹ Lệ rùng mình. “ Muộn rồi em vẫn muốn tắm sao? ” Lục Minh lo lắng

Mỹ Lệ khẽ cười “ Em biết là không tốt, nhưng do thói quen khó bỏ nên …. Em tắm nhanh thôi ”

Lục Minh lấy ra trong tủ bộ đồ ngủ, “ Anh để ở đây ”

Mỹ Lệ gật đầu, cô bước vào phòng tắm. Căn nhà nhỏ này là lần đầu anh cứu đã đưa cô đến đây, dù nhìn có vẻ cũ nhưng lại luôn được dọn dẹp sạch sẽ bên trong và ngoài khác hẳn nhau.

Cô kéo khoá, chiếc váy rơi tự do khỏi cơ thể ….. lúc sau cơ thể trần trụi được nước nóng từ vòi sen xả xuống. Mỹ Lệ nhắm mắt hưởng thụ, cô như đang xả đi những mệt mỏi điều không vui vào từng đợt nước.

Bỗng từ đằng sau một vòng tay to lớn ôm lấy cô, Mỹ Lệ giật mình quay sang nhìn cô đỏ mặt ngại ngùng “ Sao…anh lại vào đây ”

“ Anh sợ em tắm lâu dễ bị cảm lạnh ” Lục Minh mang thanh âm trầm cất lên.

Hơi thở anh từng đợt từng đợt cô đều nghe rõ, tiếng nhịp tim đập loạn xạ làm cô bối rối.

“ Vậy tắm nhanh, không anh sẽ lạnh theo em mất ” Mỹ Lệ hơi né tránh.

Lục Minh xoay người cô về phía anh, hai đôi mắt nhìn mờ mờ. Nước từ vòi sen chảy xối xả cũng không làm dịu đi cơn dục vọng trong người Lục Minh, anh hôn lên môi cô.

Mỹ Lệ bất ngờ cô tròn mắt nhưng không tránh, đón tiếp nụ hôn từ anh cả hai cuốn theo nhịp điệu của tiếng nước hoà theo tiếng gió đung đưa những tán cây ngoài kia, lay động chạm nhẹ vào nhau “ xào xạc ”

……..

Lâu lắm rồi Mộng Điệp mới thấy nhà bác Lục đông vui cười đùa như vậy, cô nghiêng ngó nhưng không thấy gì hết. Cô phủi đi suy nghĩ trong đầu, sắp xếp hành lý chuẩn bị lên thành phố “ Lục Minh hiện giờ anh đang ở đâu? Nơi thành phố nhộn nhịp ấy đi đâu tìm được bóng người ”