Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 35



Đào Đào an ủi cô: “Vẫn còn may, hữu kinh vô hiểm*.” Cô ấy lấy khăn giấy bỏ vào tay Tống Ý.

*: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm

Tống Ý gật gật đầu, cố gắng trở về trạng thái bình thường.

Chuyện cô gặp phải đêm nay quả thật đáng sợ, đoán chừng không ai có thể ngờ đến.

Thật vậy, vì không ngờ đến nên không thể đề phòng, nếu không phải Tạ Tinh Thuỳ để ý thì đêm nay cô……

Đến đây, Tống Ý không dám nghĩ nữa, vội nhắm chặt mắt lại.

Đào Đào cũng lo lắng thay cho cô, đồng thời cũng rất cảm kích với hành động của Tạ Tinh Thuỳ.

Lúc này Tống Ý có thể chưa nhận ra, nhưng người ngoài như cô lại thấy quá rõ.

Nếu như không để tâm đến Tống Ý,sao anh thấy được đôi mắt của kẻ theo dõi kia.  Nếu không bảo vệ Tống Ý như đôi mắt của mình, sao ngay lúc đó anh liền kêu người đi xem camera  rồi tìm ra tên biến thái đó? Không có anh chú ý, đêm nay thật sự sẽ trở thành ác mộng.

Vì sao anh lại để tâm như vậy? Đáp án đã quá rõ.

Tống Ý ngồi một hồi lâu, cô đặt ly nước xuống, đứng dậy nói: “Mình đi xem một chút.”

Dù thế nào, cô cũng muốn nói lời cảm ơn trước mặt anh.

Tống Ý xuống lầu, Tạ Tinh Thuỳ đang ở đó băng bó vết thương, thấy cô xuống anh liền hỏi: “Sao lại xuống đây rồi?”

Người đàn ông ngồi trên sô pha hơi nghiêng về phía trước, mái tóc ngắn che không hết gò má bị trầy.

Anh đặt tay lên đùi, trên đó có một vết bầm lớn, khiến người nhìn thấy sợ.

Tống Ý hít nhẹ một hơi tiến lại hỏi: “Có đau không?”

Tạ Tinh Thùy cười với cô nói: “Thổi giúp tôi đi?”

Còn có thể nói đùa, sự căng thẳng cả tối nay của Tống Ý không hiểu vì sao đã vơi đi không ít.

Tạ Tinh Thùy nói: “Thật ra rất đau, nhưng cô thổi chắc chắn sẽ có tác dụng.”

Phì ca chu môi tiến lại gần, dùng hết sức điên cuồng thổi.

Tạ Tinh Thùy với vẻ mặt ghét bỏ: “Cút cút cút!”

Phì ca tiếp tục đùa với nét nghiêm túc: “Ngồi yên nào, tôi đang giúp anh giảm đau mà.”

Tạ Tinh Thùy nói: “Cậu đầu độc tôi thì có.”

Nghe thấy tiếng vui đùa quen thuộc của hai người, khó chịu trong lòng Tống Ý tan biến đi phân nửa, thậm chí khoé miệng còn hơi nhếch lên.

Tạ Tinh Thùy liếc mắt, thấy cô cười, anh cũng an tâm trở lại.

Tống Ý: “Cảm ơn anh.”

Giọng cô dịu dàng như làn gió lướt qua mặt hồ, tạo thành những gợn sóng, nói với Tạ Tinh Thùy.

Tạ Tinh Thùy không nhìn cô nói: “Với tôi, em không phải khách sáo vậy đâu.”

Thấy Tống Ý ngồi xuống bên cạnh anh, Phì ca hiểu ý rời đi.

Tạ Tinh Thùy ngửi thấy mùi hương xà phòng của cô, lòng bàn tay anh rịn ra một chút mồ hôi: “Tôi là đội trưởng, có trách nhiệm bảo vệ mọi người, đó là điều hiển nhiên.”

Tống Ý nhìn anh, nhìn một hồi thật lâu.

Tạ Tinh Thùy bị cô nhìn chằm chằm nên không được tự nhiên lắm, anh dặn dò: “Cô đi nghỉ ngơi sớm đi, ngủ không được thì nói với Đào Đào……”

Tống Ý hỏi anh: “Là anh nhờ Đào Đào đến phải không?”

Tạ Tinh Thùy ngừng lại rồi đáp: “Ừm.”

Mắt Tống Ý cong lên: “Cảm ơn anh.”

Tạ Tinh Thùy: “……”

Tống Ý nói tiếp: “Chờ tôi một chút.”

Tạ Tinh Thùy không biết cô muốn làm gì.

Tống Ý đứng lên đi qua phòng bếp. Tạ Tinh Thuỳ cũng muốn qua đó nhưng chân hơi đau, nếu đi khập khiễng sẽ làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh.

Một lát sau, Tống Ý ra khỏi đó, trên tay cô còn có hai ly sữa bò tinh khiết.

Tạ Tinh Thùy nhìn cô.

Tống Ý hỏi anh: “Anh thích cho đường hay không cho đường?”

Lúc này Tạ Tinh Thùy càng muốn uống một ly cà phê để bản thân tỉnh táo hơn: “Không đường đi.”

Tống Ý đưa ly bên trái cho anh, mỉm cười: “Vừa hay tôi thích ngọt.”

Tạ Tinh Thùy nhìn đến nỗi quên chớp mắt: Ngọt? So với đường, nụ cười của cô còn ngọt hơn.

Tống Ý nhìn về phía anh: “Cẩn thận không nóng.” Nói xong cô uống một ngụm, sữa bò ấm áp ngọt ngào đi xuống cổ họng, làm cho tâm trạng bất an dần bình ổn trở lại.

Tạ Tinh Thùy nhìn chăm chú đôi môi dính sữa của cô, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.

Tống Ý liếm môi, quay sang nhìn anh: “Sao thế?”

Tạ Tinh Thùy đột nhiên thu lại tầm mắt, lặng lẽ niệm Bát Nhã Tâm Kinh trong đầu…..

“Anh thật sự không cần cho thêm đường sao?” Tống Ý cảm thấy sữa bò có vị ngọt ngọt uống rất ngon, tuy trước kia cô không có thói quen này, nhưng từ nay cô âm thầm quyết định mỗi đêm phải uống một ly.

Mắt Tạ Tinh Thuỳ nhìn thẳng, thì thầm: “Đã rất ngọt rồi.”

Tống Ý không nghe rõ: “Sao cơ?”

Tạ Tinh Thùy thầm nghĩ: Cô ở đây, không khí đã ngọt, nếu còn cho đường, chỉ sợ tôi sẽ tiểu đường mất.

Nhưng mà anh lại nghiêm mặt nói: “Có thể là do tôi quen uống vậy rồi.”

Tống Ý cười nhẹ không nói gì, cô cứ thế ngồi cạnh anh, lặng lẽ nhấm nháp sữa bò.

Tạ Tinh Thùy không hiểu suy nghĩ trong mình là gì, anh chỉ biết lặng im ngồi uống thứ sữa “ngọt ngào” không đường này.

Đôi khi giữa người với người có những hành động thật kỳ lạ.

Không ngừng nói chuyện với nhau cũng là một kiểu hòa hợp.

Mà không nói lời nào nhưng làm cùng một chuyện cũng là một trải nghiệm đẹp cùng nhau.

Giống như bởi vì làm cùng một hành động mà cả hai đạt được độ ăn ý nhất định.

Không cần nói nhưng lại có cảm giác yên bình và thoải mái đến lạ.

Uống xong sữa bò, Tống Ý nói: “Anh nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Tạ Tinh Thùy trả lời: “Được.”

Tống Ý nhìn anh: “Ngủ ngon.”

Tạ Tinh Thùy nhoẻn miệng cười: “Ngủ ngon.”

Tống Ý như thể nhìn thấy sao trời từ trong mắt anh, đó là ngôi sao sáng nhất, có thể soi sáng cho người đi lạc tìm được đường về nhà.

Cô hé môi cười rồi xoay người đi lên lầu.

Tạ Tinh Thùy hít sâu, anh đứng ở đó không động đậy cả buổi.

Sau khi lên lầu, Đào Đào muốn nói nhưng lại thôi.

Tống Ý: “Mình sao đâu, mình ổn rồi, cậu về nghỉ đi.”

Đào Đào: “Hôm sau mình lại đến thăm cậu.”

Tống Ý: “Được.”

Đào Đào suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chọn nói ra: “Vừa rồi mình gặp Quỷ Đạo ở nhà thi đấu.”

Tống Ý hỏi: “Sao vậy?”

Đào Đào kể lại: “Quỷ Đạo nói lời anh ấy nói ở buổi phỏng vấn sau trận đấu là do Tạ Tinh Thuỳ dặn dò trước.”

Tống Ý hơi ngẩn ra, ngay sau đó mắt cô hiện lên sự ấm áp nồng nàn: “Ừm!”

Đào Đào nhắc đến một cách mơ hồ: “Tạ Thần anh ấy…… thật chu đáo.”

Lúc bình tĩnh trở lại, Tống Ý suy xét cẩn thận những chuyện xảy ra.

Chuyện tối nay cô gặp phải, thoạt nhìn là đột nhiên phát sinh, không hề có dấu hiệu báo trước, nhưng thật ra là có tính toán từ trước.

Từ khi A Ly tỏ tình lần đầu tiên thì rơm đã bắt lửa.

Tống Ý không ngờ mình sẽ có fans như vậy, nhưng thân là một nhân vật của công chúng, cô đúng thật có khả năng sẽ gặp tình huống như này.

Dù “Công chúng” kiểu này chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng xác suất xảy ra những chuyện thế này không nhỏ.

Sau khi A Ly tỏ tình, Dịch Dao lại đến tham gia náo nhiệt, đa số người trên mạng đều hùa theo phong trào, nhưng chuyện này quá ồn ào, quá hot, nên đã có người bị chạm trúng thần kinh, xem đó là thật.

Tạ Tinh Thùy anh nghĩ đến mối hoạ ngầm này nên lúc thấy ánh mắt quỷ dị kia đã đi tra camera để điều tra ra người đó.

Đêm nay cô có thể được cứu không liên quan gì đến vận may, bởi vì Tạ Tinh Thuỳ cẩn thận, tất cả là nhờ có Tạ Tinh Thuỳ.

Chuyện mà ngay cả cô cũng chưa kịp nghĩ, đã có người để ý rồi.

Người mà ngay cả cô cũng chưa kịp đề phòng,đã có người giúp cô đề phòng.

Xem camera thì dễ, nhưng từ camera mà tìm ra được người núp trong bóng tối ấy khó như thế nào? Chưa kể phải đi tra ra tin tức của người này……

Tạ Tinh Thùy không chỉ cố hết sức, có khi còn phá sản luôn rồi.

Chẳng qua chỉ phòng cháy hơn chữa cháy, vậy mà Tạ Tinh Thuỳ đã làm được như vậy.

Vì sao?

Tống Ý nghĩ không ra đáp án thứ hai.

Đào Đào thở dài: “Cậu đã biết rồi phải không?”

Tống Ý trả lời: “Mình biết, Tạ Tinh Thuỳ thích mình.”

Đào Đào đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Tống Ý ôm túi chườm nóng, sờ sờ lông nhung mềm mại của nó, cô nhỏ giọng: “…… Anh ấy vậy mà thích mình.”

Đào Đào thở nhẹ ra: “Phải nói…… Anh ấy thích cậu rất lâu rồi.”

Khoé môi Tống Ý cong lên, cô đặt đầu trên lớp lông xù xù, không trả lời.

Đào Đào hơi bất an hỏi cô: “Nếu cậu đã biết, vậy……”

Cô vẫn rất hiểu Tống Ý, lúc dịu dàng thì vô cùng dịu dàng, lúc tàn nhẫn thì cũng rất tàn nhẫn.

Bởi cô là một người quyết đoán.

Nếu cô không thích Tạ Tinh Thùy, vậy cô chắc chắn sẽ không cho anh một chút hy vọng nào.

Chuyện đến nước này, Đào Đào cũng hiểu rõ, lý do Tạ Tinh Thuỳ cứ luôn yên lặng bỏ thời gian dõi theo bước chân của cô, anh thật sự rất hiểu Tống Ý, hiểu hơn bất kì ai khác, bởi vì anh biết, nếu mình thể hiện thích cô, Tống Ý sẽ lập tức rời khỏi, không dây dưa nửa lời.

—— tựa như đối đãi với A Ly.

Đừng nói làm bạn bè gì đó, không có cửa.

Tạ Tinh Thùy luôn giấu khá kín, đáng tiếc chuyện đêm nay vừa phát sinh, anh không giấu nổi dù chỉ một chút.

Đào Đào thấy rõ, Tống Ý đương nhiên cũng thấy vô cùng rõ.

Tạ Tinh Thùy không cần nói gì nữa, tấm lòng này đã giống như trăng sáng trên bầu trời đêm, sáng đến chói mắt.

Đào Đào thắc mắc: “Bây giờ cậu tính làm sao?”

Tống Ý ngồi một hồi lâu mới đáp: “Mình…… Không biết.”

Đào Đào khuyên: “Đừng nghĩ gì hết, trạng thái tối nay của cậu không thích hợp để tự hỏi chuyện như vậy.”

Gặp phải biến cố như vậy, Tạ Tinh Thuỳ giống như chiến thần từ trên trời rơi xuống, có cô gái nào chịu nổi.

Nhưng cảm giác này không chắc là tình yêu, cảm kích và yêu không giống nhau.

Yêu càng cần sự thuần túy hơn.

Tống Ý gật đầu: “Mình sẽ không tuỳ tiện quyết định đâu, như vậy mà nói sẽ không tôn trọng Tạ Tinh Thuỳ.”

Có người thật lòng đối tốt với cô như vậy, tỉ mỉ cẩn thận lo liệu thay cô như vậy, cô không thể không trân trọng tình cảm thuần tuý đó.

Đào Đào đợi đến 10 rưỡi mới đi, Phì ca và A Mãn cùng nhau lái xe đưa cô về nhà.

Tạ Tinh Thùy rất chu đáo. Bởi vì toàn bộ căn cứ đều là nam, anh sợ sau khi Tống Ý về sẽ gặp bất tiện nên đã gọi người bạn tốt nhất của cô là Đào Đào đến.

Chỗ đó cũng đã nghĩ đến, anh thật làm người khác……

Trong lòng Tống Ý không hề có một chút sợ hãi nào, tất cả đều là cảm giác ấm áp, lồng ngực đập thình thịch khiến nhiệt độ cơ thể tăng nhanh.

Vốn tưởng sẽ gặp ác mộng triền miên, không ngờ cô ngủ rất ngon, một đêm không mơ, lúc cô tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu khắp phòng.

Tống Ý duỗi người, rửa mặt xong cô ra ngoài.

Vừa đúng lúc Tạ Tinh Thuỳ cũng ra đến.

Tống Ý lên tiếng trước: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng……” Đêm qua Tạ Tinh Thuỳ ngủ không ngon giấc lắm, cảm giác sợ và căng thẳng cứ quấn lấy anh, làm anh không cách nào chợp mắt được.

Anh muốn dùng thời gian một đêm qua nhìn Tống Ý hơn, để cô đừng rời khỏi tầm mắt anh, nhưng hiển nhiên chuyện này là không thể.

Tống Ý đề nghị: “Nếu đã dậy thì hai chúng ta cùng nhau ăn sáng đi.”

Tạ Tinh Thùy nhíu mày: “Cô đừng vào bếp……”

“Không sao.” Tống Ý: “Tôi thích làm những chuyện này.”

Cô đi xuống lầu với một tâm trạng khá tốt, bữa sáng nay được cô để tâm hơn so với thường ngày.

Tạ Tinh Thùy mặc áo dài để che đi những vết bầm tím trên cánh tay, nhưng trên mặt lại không thể che được, nhưng chẳng qua chỉ trầy da một chút, dán băng cá nhân lên lại càng đẹp trai.

Tống Ý nấu cháo, làm bánh kếp hành lá không dầu mềm mại, sau đó cô còn cắt trái cây, chiên thịt xông khói và giăm bông.

Phong phú thế này…… Tạ Tinh Thùy lo rằng đây là “Bữa sáng cuối cùng”.

Tống Ý gọi anh: “Mau lại đây!”

Tạ Tinh Thùy ngồi vào bàn, Tống Ý múc cho anh một chén cháo rồi bỏ sẵn một cái muỗng vào: “Anh nếm thử đi, thời gian hơi ngắn nên có thể chưa được sánh và thơm lắm.”

Tạ Tinh Thùy không ăn liền: “Rất thơm mà.”

Tống Ý cười: “Vậy anh ăn nhiều một chút.”

Tạ Tinh Thùy: “……”

Hai người cùng nhau ăn sáng, không khí có hơi là lạ nhưng sau đó lại có cảm giác hài hoà kỳ diệu.

Ăn uống no đủ xong, Tống Ý đi rửa chén.

Tạ Tinh Thùy nói: “Một lát nữa dì Trần đến rồi……” Nếu không phải cổ tay anh không thể dính nước thì anh sẽ đi rửa ngay.

Tống Ý tiếp lời: “Chỉ có mấy cái chén thôi, xong bây giờ đây.”

Cô bận rộn trong bếp, Tạ Tinh Thuỳ dựa cạnh cửa, nhìn cô không chớp mắt.

Chờ đến khi cô thu dọn xong, cởi tạp dề ra, Tạ Tinh Thuỳ mở miệng: “Cô không cần như vậy.”

Tống Ý nhìn anh: “Sao thế?”

Tạ Tinh Thùy: “Không cần bởi vì cảm kích tôi mà làm chuyện mình không muốn.”

Tống Ý trả lời: “Đây đều là chuyện tôi muốn làm.”

Đôi mắt của Tạ Tinh Thùy hơi rủ xuống, anh chăm chú nhìn vào khoảng tối sàn nhà: “Cô đã biết rồi đúng không?”

Tống Ý biết anh đang nói vấn đề gì.

Tạ Tinh Thùy lại nói: “Tôi thích em là thật, nhưng tôi tuyệt đối không có ý làm khó dễ em, đừng vì chuyện tối hôm qua mà……”

Tống Ý ngắt lời anh: “Tôi cần một ít thời gian.”

Tạ Tinh Thùy đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Tống Ý không trốn tránh, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói ra lời thật lòng: “Tạ Tinh Thùy, anh thích tôi…… Tôi thật sự rất vui, nhưng tôi chưa hiểu được thế nào mới gọi là thích, vậy nên anh có thể cho tôi một ít thời gian không?”