Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 23: Trốn tránh hiện thực



Đại phu nhìn thấy ta đã nhận ra được, ông ấy thở dài: "Tiểu thư, người đang trốn tránh hiện thực, có lẽ thứ trái tim tiểu thư muốn có được lại là thứ bị lý trí tìm mọi cách chối bỏ nên sinh ra mâu thuẫn. Cuối cùng, lý trí của người thắng nhưng để lại một hậu quả, đó chính là... người sẽ sinh ra cảm giác mệt mỏi, không muốn đối mặt với hiện thực nữa. Mới bắt đầu, người sẽ không ngủ lâu, nhưng về sau, nếu tâm niệm chưa dứt, giấc ngủ của người sẽ càng ngày càng dài, thậm chí... người sẽ không tỉnh lại!"

Ta đang trốn tránh ư? Ta trốn cái gì? Ta trốn ai chứ?

A, đúng rồi, là ca ca sao? Ta cứ ngỡ mình đã dần buông bỏ được huynh ấy rồi chứ...

Hóa ra, lý trí buông được, nhưng nơi bên ngực trái lại không thể.

Ta nhắm mắt lại, một hồi sau, cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói: "Đa tạ đại phu! Ngươi hãy cứ kê đơn như thường cho ta đi, về tâm bệnh này, ta sẽ cố gắng tự chữa nó. Việc này, ngươi không cần nói với phụ thân và ca ca đâu."

Chỉ mới nói vài câu mà ta đã cảm thấy cả người nặng nề, muốn ngủ, ca ca, muội... không muốn tỉnh dậy nữa.

Sau đó, mọi thứ mơ hồ, ta không còn nghe thấy gì nữa, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ nặng nề.

- ----

Một lần nữa tình dậy, ta ngửi được mùi hương quen thuộc, quen thuộc đến mức ta cảm thấy hốt hoảng, vội vàng đẩy người đang ôm ta ra.

Trần Cảnh Dương không làm theo ta, lần này, huynh ấy ôm ta chặt hơn bất cứ một lần nào trước đó.

Ta vừa mới tỉnh dậy, cả người vô lực, một chút sức lực để giãy giụa cũng không có, nên chỉ có thể mặc cho người kia ôm lấy.

Ca ca vùi đầu vào cổ ta. Hơi nóng phả lên cổ làm ta cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác ngứa ngáy ấy lan đến tận tim.

"Ca ca?". Rốt cuộc, ta không thể để bản thân của mình quá đắm chìm vào nữa, nhỏ giọng lên tiếng.

"Hy nhi!"

"Hy nhi!"

"Hy nhi!"

"..."

Huynh ấy dường như không nghe thấy tiếng của ta, chỉ một mực ôm lấy ta như ôm lấy cộng rơm cứu mạng, miệng lên tục gọi tên ta.

Ca ca gọi rất lâu, ta cũng nằm trong lòng nghe huynh ấy gọi rất lâu.

Mỗi tiếng 'Hy nhi' được cất lên, tim ta lại run rẩy một chút, cuối cùng, có lẽ là do kìm nén quá lâu, cũng có lẽ vì bị bệnh nên yếu đuối, ta chảy nước mắt.

Ta nức nở nói: "Ca ca, huynh việc gì phải như vậy..."

Đúng vậy, trên đời này nhiều người như thế, tại sao lại là ta, tại sao lại là ca ca chứ? Thế gian này nhiều người đến vậy kia mà...

"Trần Hy! Ta cũng muốn biết tại sao lại như vậy, tại sao cứ phải là nàng chứ? Trần Hy! Nàng nói xem, ta phải làm sao bây giờ?". Trần Cảnh Dương vừa nói, vừa hôn lên khóe mắt ta, nơi bắt đầu của những giọt nước mắt.

"Chúng ta là huynh muội!". Không thể sai lại càng sai thêm được.

"Huynh... ưm... ưm... hức"

Trần Cảnh Dương giữ chặt lấy gáy của ta, môi chạm môi.

Ta liên tục lắc đầu. Làm ơn, ca ca, làm ơn, chúng ta không thể!

Huynh ấy không cuồng bạo như lần trước, ngược lại dịu dàng, trân trọng mà kiên quyết hôn lên môi ta.

Nước mắt của ta càng chảy càng nhiều, ta nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy gương mặt làm mình rung động kia nữa.

Rất lâu... rất lâu... ta cảm giác như mình lại sắp không nhịn được mà ngất đi, ca ca mới chịu buông ra.

Huynh ấy không thở dốc một chút nào: "Hy nhi, ta yêu nàng... là yêu cả đời này. Nàng hận ta cũng được, ghê tởm ta cũng được, chỉ là... nàng đừng để bản thân sinh bệnh có được hay không? Tâm bệnh... tâm bệnh... chỉ cần ta rời khỏi nàng, nàng sẽ khỏe lại đúng không?"

Trần Cảnh Dương nhìn thẳng vào mắt ta, dịu dàng nói. Huynh ấy nói rất nhẹ nhàng, giống như đang thì thầm vậy.

Cảm giác bất an lan truyền toàn thân ta, huynh ấy muốn làm gì? Lẽ nào...

Trong đầu ta xẹt qua một hình ảnh, nam nhân mặc áo giáp, bị một kiếm xuyên tim, máu chảy làm ta đỏ cả mắt.

Không được, ta hoảng loạn ngước mắt lên, muốn nói với huynh ấy: "Đừng đi!"

Nhưng không kịp, không kịp nữa rồi, ta cảm thấy trước mắt tối sầm.

Trước khi rơi vào hôn mê, ta nhớ tới lúc huynh ấy hôn ta, mùi vị trong khoang miệng của huynh ấy...

Ca ca dùng nụ hôn ngọt ngào để chào tạm biệt ta, cũng dùng nụ hôn ấy khiến ta bất tỉnh.