Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 31: Hoàn chính văn



Ta nhìn Hoàng thượng quỳ bên cạnh mình, trong mắt giấu không được sự run rẩy.

Thôi, vừa rồi ta rõ ràng, Hoàng thượng dường như không được tỉnh táo. Người cứ như bị ai đó điều khiển vậy.

Nghĩ đến đây, lại nhớ đến ánh mắt người nhìn ta khi đó. Lúc này, ta biết được ánh mắt đó có nghĩa là gì rồi, là nhớ nhung, là hoài niệm, là tình cảm mãnh liệt bị áp chế.

Hoá ra, người yêu mẫu thân ta như vậy…

“Phụ… thân…”

Trước khi thật sự không còn nói được gì nữa, ta muốn gọi người mặc hoàng bào đó một tiếng phụ thân.

Ta thấy Hoàng thượng bật khóc, đôi tay run rẩy không ngừng che lấy trái tim của ta, chắc là người muốn máu dừng chảy. Ngốc thật đấy, làm như vậy thì sao mà máu ngừng chảy được chứ.

Ta cười cười, lại nhìn phụ thân, không, giờ đây người không còn là phụ thân của ta nữa rồi.

Trần Dụng đang cười đến đỏ mắt ở đó.

Ông ấy cũng đang nhìn ta.

Ta mỉm cười, dùng khẩu hình miệng nói ra ba chữ: “Cảm ơn người.”

Lần này, đến lượt Trần Dụng khóc rồi.

Ta cũng chẳng có oán than gì, chỉ là… chỉ là ta chưa gặp được chàng, vẫn chưa gặp được chàng lần cuối.

Ta buồn ngủ quá, nhưng ta không muốn cứ như vậy ngủ đi, ta muốn gặp chàng.

Trần Cảnh Dương…

Trần Cảnh Dương…

Cảnh Dương của ta…

Ta vẫn là không phụ chàng, chàng thấy không?

Không được nữa rồi, không kịp nữa rồi…

Ta rốt cuộc vẫn nhắm mắt lại. Để mặt cho tử vong bủa vây.

Bỗng nhiên, ta rơi vào một vòng tay ấm áp, bên tai là từng tiếng ‘Hy nhi’ đau đến xé ruột xé gan.

Ấm áp thật đấy, ta muốn mở mắt ra xem, là chàng sao? Chàng ấy tới rồi sao?

“Trần Hy! Trần Hy! Nàng đừng ngủ, đừng ngủ! Ca ca tới đón nàng đây!!!”

A, ta nghe thấy giọng của chàng rồi. Giọng nói hoảng hốt, nghẹn ngào ấy là của chàng, ta nghe ra được mà!

Cảnh Dương, Cảnh Dương. Ta muốn nhìn thấy Cảnh Dương.

“Ca ca…”

Ta dùng chút ý thức còn lại để gọi chàng ấy. Ta cắn lấy đầu lưỡi, máu bật ra mới có thể mở được đôi mắt.

Ta thấy chàng rồi…

Gương mặt chàng lấm lem. Ta mơ hồ thấy vệt máu khô, thấy cát bụi trên mặt chàng. Mắt chàng đỏ quá, ta muốn duỗi tay ra để lau đi hết những vết bẩn ấy.

Nhưng mà… hô hấp của ta đã bắt đầu dồn dập rồi, ta không còn một chút sức lực nào nữa.

Ta cố mở to mắt nhìn chàng, mấp máy môi.

Ta nói: “Yêu chàng, cả đời…”

Nhìn thấy chàng cười, ta cũng cười, sau đó ở trong lòng chàng mà yên tâm nhắm mắt lại.

Kiếp này, coi như ta đã ở bên chàng vậy…

Ca ca, Cảnh Dương… Kiếp sau, chàng để ta yêu chàng trước nhé? Ta sẽ yêu chàng thật sớm, thật sớm. Cũng sẽ yêu chàng thật lâu, thật lâu… Được không?

Năm 20 tuổi, ta nhận ra mình yêu một người.

Năm 20 tuổi, ta tự tay giết đi tình yêu ấy.

Năm 20 tuổi, ta nói ra lời yêu nhưng… cuối cùng vẫn bỏ lỡ nhau.

——

Mở mắt ra lần nữa, ta thấy mình là một linh hồn, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Cảnh Dương vì ta mà hoá điên.

Chàng ấy ôm lấy cơ thể đã không còn thở của ta vào lòng, lặng thinh.

Sau đó, ta thấy chàng cười, hôn lần lượt lên trán, lên mắt, lên má rồi lên môi của ta.

Linh hồn làm gì có trái tim? Nhưng mà… nhìn chàng như vậy, nơi ngực trái của ta vẫn đau quá.

Ta thấy chàng từ cười dịu dàng đến cười thật to, chàng ngửa đầu lên trời, liên tục cười.

Sau đó… chàng khóc rồi… Ta chưa bao giờ thấy chàng khóc đau đớn như vậy.

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Cảnh Dương, chàng có nghe thấy ta nói gì không? Chàng khóc xấu quá, ta không thích người xấu đâu. Vậy nên, chàng đứng khóc nữa, được không?

A, còn nhiều người khóc xấu hơn chàng nữa này.

Trần Dụng vừa rồi còn cười nhìn ta, bây giờ đang quỳ xuống đất, hai tay nắm chặt, nước mắt rơi. Ta thật không hiểu, đây không phải là kết quả ông ấy muốn nhất sao?

Hoàng thượng vẫn đang ngồi gần bên ta, cũng chẳng để ý đến Cảnh Dương, chỉ nhìn thân xác của ta, miệng không ngừng lẩm nhẩm:

“Lan nhi, Lan nhi, ta xin lỗi, ta xin lỗi…”

“Ta giết con gái chúng ta… Aaaaaaa… chính tay ta giết đi con gái chúng ta!!!!”

Ông ấy cũng điên rồi, từ thì thào không ra hơi đến gào thét khản cả cổ họng.

Ta nhìn một vòng, cuối cùng nhìn thấy ân nhân, không, là Thái tử, là người ta sắp gả cho mới đúng.

Hắn không khóc, chỉ đứng lặng im ở đó, nhìn về phía ta cùng Cảnh Dương. . Ngôn Tình Sắc

Ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Bỗng nhiên, ta thấy hắn cười, rút đao ra.

Phập.

Quốc sư bị hắn đâm bất ngờ, đôi mắt trợn to như muốn nứt ra.

Máu bắn tung toé lên bộ hỷ phục của hắn, hoà trộn vào màu đỏ của bộ hỷ phục ấy.

Sau đó, ta thấy hắn trực tiếp nhìn vào mắt của ta. Hắn chính xác nhìn vào linh hồn của ta, cười.

Nụ cười của hắn giống như đang tranh công, đòi ta khen thưởng.

Ta thấy hắn nhấp môi. Hắn nói: “Trả thù”

Cuối cùng, không nhìn ta một lần nào nữa mà quay người bước đi.

Hàn Từ… hắn thật lòng. Ta cảm thấy may mắn vì mình đã mất. Nếu không, cả đời này ta đều sẽ sống trong cảm giác tội lỗi mất, hắn xứng đáng có được một người tốt hơn ta để yêu thương.

Hàn Từ, ta cầu cho ngươi: Yêu người, người cũng yêu ngươi, một đời hạnh phúc.

——

Ta đi theo bước chân của Cảnh Dương. Nhìn con đường phía trước, ta biết là hắn muốn đưa ta về nhà.

Về nhà của chúng ta.

Ở trước cửa Trần phủ, lồng đèn đỏ, khăn hỷ vẫn còn đang treo, pháo đốt tàn rồi còn rơi trên đất.

A Phúc, A Hoa cầm tay nhau đứng trước cửa phủ, hai người đều không khóc, chỉ mỉm cười hạnh phúc nhìn Cảnh Dương bế ta vào phủ.

Nếu ta không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của họ, ta vẫn sẽ tin họ hạnh phúc.

Cảnh Dương ôm ta về phòng của chàng, thật cẩn thận đặt thân thể ta lên giường.

Sau đó, chàng quay người đi.

Ta cũng không hiểu tại sao linh hồn mình cũng bị lôi theo.

Thì ra, ta không thể cách quá xa chàng. Đây có phải là do chấp niệm của ta quá lớn không? Ra đi rồi vẫn không muốn rời xa chàng.

Sau đó, ta thấy chàng đi lấy một chậu nước, đem khăn tay hoa hải đường bỏ vào, vắt khô rồi chậm rãi lau sạch khuôn mặt của ta.

Chàng vô cùng thuần thục chải lại mái tóc cho ta. Ta thấy chàng lấy ra một cái rương không lớn lắm.

Lúc nhìn thấy đồ vật trong rương, ta ngây ngẩn. Là hỷ phục, có cả hai bộ, một của nam, một của nữ, phía dưới còn có rất nhiều trang sức, có cả phấn son.

Chàng vuốt ve bộ hỷ phục của nữ nhân một lúc, sau đó, chàng bình thản thay cho ta.

Nhìn chàng không chút cẩu thả làm từng bước một, ta im lặng.

Hay cho Cảnh Dương chàng, có phải đã muốn lấy ta từ lâu rồi không?

Được rồi, ta cho phép, cho phép chàng cưới ta là được mà.

Cảnh Dương cũng thay đồ. Chàng mặc đồ tân lang đẹp lắm, mắt của ta từ đầu tới cuối đều không thể rời khỏi chàng.

Sao chàng càng lúc càng đẹp thế? Nhưng chàng cũng không lỗ đâu. Dù sao, ta cũng được gọi là mỹ nhân mà.

Làm xong tất cả, Cảnh Dương lại ôm lấy ta.

Lần này ta thật sự không đoán được chàng muốn đưa ta đi đâu nữa.

Cho đến khi nhìn thấy gốc cây ngô đồng quen thuộc kia, ta bỗng muốn cười, chàng hiểu ta thật đấy, đây chính xác là nơi ta muốn trở về nhất.

Giống như trước đây, chàng ôm ta vào lòng, âu yếm hôn lên mái tóc của ta, đặt lên trán ta một nụ hôn.

Chàng nói:

“Hy nhi, giờ đây, ta chính là phu quân của nàng, nàng phải chờ ta, ở bên cạnh ta, yêu ta cả đời, không, đời đời kiếp kiếp, nhớ chưa?”

“Hy nhi, nếu có kiếp sau, kiếp sau, lại kiếp sau nữa. Nàng nhớ đến yêu ta nhé? Dù có chuyện gì đi nữa cũng đừng buông tay, có được không? Thật ra ta rất đau, rất đau đó…”

“Cả đời này của ta chỉ có nàng, chỉ yêu mình nàng.”

“Trần Hy, Cảnh Dương ta yêu nàng, đời đời kiếp kiếp đều yêu nàng.”

Ta mỉm cười, cũng đáp lại chàng: “Được, chàng đợi ta, kiếp sau ta sẽ tới để yêu chàng. Ta cũng yêu chàng đời đời kiếp kiếp…”

Ta cảm thấy linh hồn của mình chậm rãi phai nhạt đi.

Vào giây phút cuối cùng, ta thấy chàng mở mắt ra, nhìn thẳng vào linh hồn của ta, sau đó vươn tay về phía ta.

Ta đưa tay ra, nắm lấy bàn tay chàng. Lần này, ta nắm được tay chàng rồi!

Ta nhìn thấy linh hồn của chàng chậm rãi bước ra từ thân thể, tay chàng nắm chặt lấy tay của ta.

Chàng mỉm cười, đôi mắt của chàng rất sáng, chỉ chứa một mình hình bóng của ta.

Chàng nói: “Bắt được nàng rồi…”

Ta cũng nói: “Ta chờ được chàng đến bắt ta rồi…”

Hai người cùng nhau mỉm cười, nắm tay nhau, sóng vai đi dưới ánh hoàng hôn, sau đó, hai bóng hình ấy chậm rãi tan biến, hoá thành hàng hai con đom đóm, cùng nhau bay đến cuối chân trời.

Dưới gốc cây ngô đồng, đôi tân lang tân nương dựa vào nhau, khoé môi của họ đều cong lên, mỉm cười thật hạnh phúc.

Gió thổi, cỏ lay, thiên trường địa cửu có lẽ là như vậy chăng…?