Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 34: Ngoại truyện 3: Kiếp sau



Tôi cảm thấy, mỗi lần đứng trước Trần Cảnh Dương, tôi đều như một con ngốc, làm ra những chuyện mà chính bản thân trước đây chê cười.

Nhưng mà đợi khi cơn xấu hổ đó qua đi, đọng lại trong lòng tôi chỉ có sự vui vẻ rạo rực.

Cậu ấy... cậu ấy đồng ý làm bạn với tôi! Không những thế, cậu ấy còn dịu dàng xoa đầu tôi nữa.

Càng nghĩ, gương mặt của tôi càng đỏ bừng. Cho đến khi bị những ánh mắt trong lớp nhìn chằm chằm chằm đến sau lưng ớn lạnh, tôi mới hoàng hồn.

Khoan đã, chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt phức tạp đó?

Bạn cùng bàn của tôi nhìn ra được tôi đang thắc mắc cài gì, bèn đưa điện thoại đến, bảo tôi lên trang của trường xem.

Tôi nghi hoặc đăng nhập vào diễn đàn. Trong lòng vẫn không hiểu mô tê gì, cho đến khi, thấy được hình ảnh của bản thân cùng Trần Cảnh Dương thì giống như bị xịt kéo, đông cứng lại.

"Sao tôi lại xấu thế này? Người chụp không có tâm gì cả!!!". Tôi chỉ là nghĩ trong đầu thôi, không biết như thế nào lại thốt ra thành lời. Tôi vừa dứt lời một cái, cả lớp liền ngập tràn trong tiếng ho khan của các bạn học.

Các học sinh khác: Này! Trọng điểm của câu chuyện không phải là cậu đẹp hay xấu có được hay không hả?

Tôi ngượng ngùng đỏ mặt, tay nhanh chân lẹ mà lưu những bức hình của hai người về. Đùa tôi à, khó khăn lắm mới có bức hình chung với cậu ấy, phải lưu lại, đi in ra, dán lên tường để mỗi ngày đều được ngắm mới được!

"Cậu, cậu không sao chứ?". Bạn cùng bàn nhìn tôi như nhìn một đứa thần kinh, hỏi ra một câu như vậy.

Tôi thu lại nụ cười ngờ nghệch của mình, giả bộ nghiêm túc nói: "Tớ không sao, không sao đâu mà!"

Cô ấy rốt cuộc vẫn không nhịn được, lại hỏi một câu nữa: "Cậu theo đuổi Trần Cảnh Dương 11A1 sao?"

Tôi phóng khoáng gật đầu, tuy có hơi xấu hổ, nhưng mà giờ đây tôi muốn thừa nhận tình cảm của mình.

"Cậu trâu bò!". Cô ấy giơ một ngón cái lên với tôi, tôi khiêm tốn ra hiệu thường thôi thường thôi.

Các học sinh đang vểnh cao tai nghe lén: Đệt! Thật sự theo đuổi người ta kìa!!!

Cũng không thể trách mọi người bất ngờ được. Dù sao, tôi trước giờ chưa bao giờ thể hiện mình sẽ là người theo đuổi người khác cả.

Mọi người xì xâm bàn tán, mãi đến khi cô giáo bước vào, mọi chuyện mới coi như tạm dừng lại

- ---

Tan học, tôi không chờ được mà nhanh chóng sắp xếp sách vở, vội vàng lao đi, thẳng tiến đến lớp 11A1. Tôi học 11A5, cách lớp của cậu bốn lớp học, lớp cậu ở đầu dãy thì lớp tôi ở cuối dãy.

Khoảng cách xa như vậy, học sinh lại đông, tôi lại chỉ chăm chăm vào học tập, nên đến tận mấy ngày trước mới gặp được cậu.

Tôi thầm tiếc nuối trong lòng, ước gì chúng tôi có thể gặp nhau sớm hơn. Nhưng không sao cả, dù sao, bây giờ cũng gặp nhau rồi, tôi quyết sẽ không để cậu chạy khỏi lòng bàn tay của mình đâu!

Lúc tôi chạy đến cửa lớp cậu liền nhìn thấy cô giáo vẫn còn đang đứng trên bục giảng, các học sinh trong lớp vẫn đang chăm chú lắng nghe, và cậu cũng vậy.

Tôi điều chỉnh lại hơi thở, vuốt lại tóc tai rối bời, đứng ngắm cậu qua cửa sổ.

Dường như cậu cảm nhận được gì đó, đôi mắt vốn đang nhìn lên bảng bỗng dời về phía tôi.

Tôi không kịp chuẩn bị, chỉ có thể ngốc nghếch cười với cậu một cái, làm ra khẩu hình miệng: "Tôi đợi cậu!"

Sau đó, tôi thấy cậu cười, nụ cười ấy như ánh nắng ấm áp xua tan đêm đông, như muôn vàn đóa hoa nở rộ, không, hoa nở cũng không đẹp bằng nụ cười của cậu.

Tôi ngây ngẩn, lòng thầm nhủ: Thôi rồi, không thể dứt ra được nữa rồi...