Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 17



Những con kén cuộn mình trong tổ những ngày đầu đông, chúng nhả những sợi tơ trắng mềm mượt.

Tháng 11 sắp tới, những bộ quần áo ngắn ngủi hôm nào được thay thế bằng quần áo dài tay, những cây kem que cũng biến thành nước ấm.

"Cậu biết Platon không?" (Platon, một nhà triết học cổ đại Hy Lạp)

"Có, người đàn ông theo đuổi chủ nghĩa tình yêu tinh thần."

"Ha ha, đúng rồi, mình cảm thấy chúng ta của hiện tại cũng có chút giống ông ấy."

Sau đó, Lam Nhiễm liền tìm rất nhiều tài liệu vè Platon, ông ấy là người theo đuổi một thứ tình yêu tinh thần trong sáng nhất, thuần kiết nhất, vừa xem đến đây, Lam Nhiễm dường như hiểu ra điều gì đó.

Đó là lúc Lam Nhiễm và Dư Lạc đã trao đổi thư từ qua lại đã hơn nửa năm, duy chỉ có một lần nhắn tin qua điện thoại.

"Đầu Heo, đến phòng nhận thư với mình, dù sao cậu cũng đang rảnh mà, hi hi."

"Không thích, cậu biết mình không có gì làm đấy? Mình đang rất bận."

"Bận gì thế, bận đọc tiểu thuyết à? Cậu cũng nên ra ngoài sưởi ấm đi, đừng cả ngày trốn trong căn phòng âm u này đọc truyện thế,"

"..."

"Được rồi, đi thôi, đi cùng mình, về rồi đọc tiếp, đi nào, đi đón những ánh mặt trời hiếm hoi hôm nay nào, đi mà, đi thôi..." Lam Nhiễm nhìn Tiểu Vũ không đáp lời, liền mặt dày kéo nắm lấy cổ tay Tiểu Vũ.

"..." Tiểu Vũ nghe xong vẫn im lặng như cũ, chỉ bình thản rút tay ra tiếp tục cầm điện thoại đọc truyện, không có động thái dừng lại. Lam Nhiễm đứng một bên quan sát, sau đó nổi giận, cuối cùng đành làm bộ mặt giận dữ, quay người đi xồng xộc ra cửa.

Khi Lam Nhiễm vữa đặt tay lên cánh cửa,

"Được rồi, đi sớm về sớm." Tiểu Vũ đột nhiên thốt ra một câu lạnh lùng với Lam Nhiễm.

"Ừ, ha ha ha..." Đây là tiếng lòng của Tiểu Vũ, mỗi khi Tiểu Vũ không thèm trả lời cô, cô bèn ở bên nắm lấy cổ tay Tiểu Vũ vừa lắc vừa làm nũng, sau đó nếu không đạt được mục đích, Lam Nhiễm sẽ giả bộ tức giận, mưu hèn kế bẩn này luôn bách phát bách trúng.

Cứ thế, Lam Nhiễm mặt dày vừa làm nũng vừa làm bộ mặt tức giận, khiến cho Tiểu Vũ đi cùng cô đến phòng nhận thư, dù bộ dạng cậu ấy trông khá lạnh nhạt.

"Đại Ngốc, gần đây ổn chứ?"

"Nhiễm, gần đây ổn chứ?"

"Dear, gần đây ổn chứ?"

"Nha đầu, gần đây ổn chứ?"

Đó là những thứ Dư Lạc thường viết trong thử gửi cô, những từ ngữ thận trọng ấy dần trở thành câu chào mở đầu, mỗi khi nhìn thấy chúng Lam Nhiễm đều cười thật ngốc. Tiểu Vũ ngồi cạnh Lam Nhiễm, chỉ thấy cô cúi đầu đọc thư rồi cười đến cả người phát run, chỉ đành tiếp tục đọc nốt câu chuyện còn dang dở của mình. Có thể lúc đó Tiểu Vũ cảm thấy Lam Nhiễm thật ngốc, còn cô luôn nghĩ xem Tiểu Vũ khi đó có tâm trạng thế nào khi nhìn mình như vậy.

"Nha Đầu, ăn cơm trưa chưa? Nhớ phải ngoan nhé."

"Ăn rồi, ăn rồi, hơn nữa còn ăn ấy nhiều, còn béo lên nữa, Đồ Ngốc cậu cũng vậu, ăn nhiều một chút, nhìn cậu gầy lắm, bà nó chứ."

Buổi trưa, Lam Nhiễm gửi một tin nhắn cho Dư Lạc. Hậu quả của việc không ngủ trưa chính là những cơn gật gù trên lớp của Lam Nhiễm trong suốt buổi chiều. Lúc đó, thân là bạn cùng bàn, Tiểu Hà liền trộm cười gian ác, một giây sau, Tiểu Hà xuống tay tàn độc cấu thật mạnh Lam Nhiễm, hẳn đến khi Lam Nhiễm lệ nhoen khóe mi. Tiểu Hà thỉnh thoảnh sẽ làm thế với Lam Nhiễm khi cô ngủ gật trong lớp. Đó có thể coi như giao ước của hai người, bọn họ gọi là hiệp ước "giúp đỡ nhau cùng tiến bộ", mà "giúp đỡ" ở đây chính là nhận nỗi đau xáƈ ŧɦịŧ, còn "người được giúp đỡ" lại vô cùng khó chịu.

Ngày chủ nhật lại tới, buổi trưa chủ nhật, Lam Nhiễm thường diễn một vở tuồng ở phòng Tiểu Vũ, tuy kịch không có cao trào khóc nháo hay đòi tự vẫn, nhưng tình tiết cũng thê lương không kém, chỉ vì Lam Nhiễm muốn Tiểu Vũ đi đến phòng nhận thư cùng mình. Lần này cũng thế, Lam Nhiễm mặt dày thành cô khi dụ dỗ được Tiểu Vũ đi cùng mình.

"Này Chết Dẫm, cái cậu Dư Lạc ấy...mình cảm thấy rất ngưỡng mộ hai cậu."

Bình thường Tiểu Vũ thường im lặng trong suốt cả chặng đường đi lấy thư cùng Lam Nhiễm, nhưng hôm nay vừa đến nửa đường, cậu ấy liền nói với Lam Nhiễm như thế khiến Lam Nhiễm ngập ngừng đứng ngây tại chỗ, không biết đáp lại thế nào. Rất lâu sau đó Lam Nhiễm mới định thần rồi nói,

"Huynh đệ, chỉ là huynh đệ thôi, cậu biết mà." Lam Nhiễm nghĩ tạm thời cứ biện minh như thế.

"Đúng rồi, mình biết hai người các cậu là bạn học chung trường, hơn nữa là chung lớp từ Tiểu học lên Trung học, tám năm cơ mà, nhưng tám năm ấy, mình không biết..."

Những âm thanh của Tiểu Vũ ngày càng nhỏ dần, nhỏ đến mức Lam Nhiễm không nghe được cậu ấy đang nói gì. Tiểu Vũ vừa nói vừa đi thật nhanh về phía trước, mãi đến khi khoảng cách của hai người đã hơn trăm mét. Lam Nhiễm không rõ mình có nghe được hết những thứ Tiểu Vũ vừa nói hay không. Cô chỉ biết nhanh chóng chạy đến cạnh Tiểu Vũ, giữ lấy cậu ấy rồi nói,

"Đầu Heo, này, trong tám năm đó, chúng ta tuy chưa quen nhau, nhưng mãi đến cấp hai, mình với cậu ấy mới chơi với nhau, lúc đó cậu ta vẫn chỉ là một cậu trai hướng nội hay ngại ngùng. Nhớ lúc đó, mình còn giúp cậu theo theo đuổi Cam Vũ Nhiễm nữa, những năm tháng cấp hai chỉ đề giúp cậu ta theo đuổi Cam Vũ Nhiễm, bà nó cứ, chính ra cậu ta phải cảm ơn mình, dù cuối cùng cũng chẳng thành công, ha ha ha, này Đầu Heo, buổi tối chúng mình ra ngoài, mình mời cậu ăn mì nồi đất nhé."

"Được, nghe cậu tất, đừng quên trả tiền, mình sẽ ăn nồi mì to."

Thật ra sau này Lam Nhiễm nghĩ, khi đó Tiểu Vũ thật dễ dỗ dành, nếu hiện tại chỉ cần một nồi mì đất thật to mà có thể dỗ được cậu ấy, Lam Nhiễm sẵn sàng mời cậu ấy ăn thỏa thích.