Cười Một Cái, Bà Xã Ơi!

Chương 4: Năm giờ sáng và nhân sinh còn dài



Tiền, nhà và xe. Bất kể là ở thời đại nào thì đây cũng là yêu cầu tối thiểu của một người đàn ông, nhất là ở thời đại vật chất này, "một túp liều tranh hai quả tim vàng" chính là tình cảm thần thánh đã bị liệt vào hàng cấm kị. Yêu trên tinh thần và nhìn nhau chết đói, ăn hay yêu cũng là vấn đề nghị sự đáng được quan tâm hiện nay. 

Liếc nhìn hai cô gái nóng bỏng đối với tôi lộ ra khiêu khích trắng trợn, tôi nhướng mày, đánh tay lái tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp chuẩn xác dừng ngay bên cạnh hai cô. Khoác tay đẩy kính mát lên, đối với người đẹp tôi chưa bao giờ keo kiệt nụ cười của mình. 

"Hai em gái, có muốn anh chở đi một vòng ngắm hải âu không?" 

Thật ra tôi muốn nói là "Chim cánh cụt" kia, cơ mà nghe điêu quá nên đổi thành lại "Hải âu" cho nó tình. 

Bỗng nhiên, hai người bật cười phá lên, một trong cả hai còn lả lơi đi đến bên cạnh tôi nói khẽ vào tai. 

"Thật to gan, dám dùng đồ của tôi để đi cua gái, anh chết chắc rồi!" 

Khuôn mặt tô son trát phấn đột nhiên đổi thành khuôn mặt như La Sát của Vương Tiểu Linh, mà trước mắt chính là nấm đấm mà cánh đàn ông như tôi thật ba chấm muốn rơi lệ. 

Rầm!! 

Tôi té từ trên giường xuống, mồ hôi như mưa, tim đập đến muốn nổ cả lồng ngực. Bấy giờ mới nhận ra, đây thế nhưng chỉ là giấc mơ mà thôi.  

Tôi theo bản năng vuốt vuốt con mắt mình, hoàn hảo không có bầm dập như trong mơ. Nhẹ thở ra một hơi. Chắc là do gần đây thường xuyên cùng cô "thắp chặt" tình cảm trên võ đài, thành ra mới có loại giấc mơ kì quái bạo lực như thế này. Hơn nữa, còn là mình tôi đơn phương bị đánh đến ôm đầu xin tha. 

Tôi rầu rĩ. Từ bao giờ mà tôi trở thành người đàn ông yếu đuối sợ vợ như thế này, bị đánh mà còn đưa mặt ra cho người ta đánh, thật khó mà tin được! 

"Dậy rồi sao? Tốt lắm, thay đồ đi rồi ra ngoài gặp tôi!" 

Cô mở cửa bước vào, dường như có chút ngạc nhiên nhìn tôi đần mặt ngồi trên giường. Tôi quay qua, không nhanh không chậm hỏi. 

"Chi vậy bà xã?" 

"Cùng tôi chạy bộ." 

Tôi trầm mặc, âm thầm lặng lẽ giãy dụa. Một chút cũng không muốn đi tí nào! 

Vì để tránh cho thân thể lao lực, tôi đành phải lao tâm dốc hết hai mươi năm kinh nghiệm cãi mướn của mình.   

"Bà xã, tuy là đầu đông nhưng nhiệt độ này cũng đủ để ướp cho tôm cá tươi ngon. Anh nghĩ, tốt nhất là vợ chồng mình nên trùm mềm ở nhà rồi đánh một giấc là ô-kê, tránh cho ra ngoài tổn hại đến sức khỏe thì không nên." 

"Anh có năm phút để chuẩn bị, quá thời gian, chúng ta không cần ra ngoài mà có thể ở nhà để <thắt chặt> tình cảm thêm chút nữa. Tôi nghĩ, chắc chú Lê sẽ hai tay tán thành với phương pháp vận động này đi." 

"..Anh biết rồi, em ra trước đi rồi anh ra!" Không cần phải ở đây tiếp tục doạ nạt anh nữa đâu, thần kinh anh yếu lắm! 

"Tốt!" 

Nói rồi cô lạnh nhạt xoay người đi, bỏ lại mình tôi cắn góc chăn bi phẫn. 

Phản đối giai cấp bạo chúa, đây đúng là bức dân nam hiền lành như tôi phải vùng lên khởi nghĩa mà! Khổ cái, bị đấm thì khởi nghĩa cũng bị đè bẹp! 

..... 

Tôi tiến vào nhà này cũng dăm đôi bữa rồi, hồi đầu thì cứ như nàng dâu mới về ở, lúc nào cũng nơm nớp nơm nớp để ý này kia. Tuy tôi và cô là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cô đối với tôi không tồi một chút nào, ít ra thì từ việc chia phòng có thể thấy được, dường như tôi luôn luôn được hưởng thụ mọi ưu đãi tốt nhất khi ở nơi này.

Sống cùng nhau một đoạn thời gian mới biết, ngoại trừ phải tuân thủ một số nguyên tắc ra, còn lại thì cuộc sống ở đây cứ hệt như thiên đường. Không bị quản chế, không bị cấm túc, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, cuộc sống còn hạnh phúc gấp mấy lần so với ở nhà bị má đàn áp. 

Má à, không phải con muốn hưởng phúc một mình, nhưng là đại sự chưa thành, má đợi hai năm nữa con về báo hiếu vậy! Ực. Nuốt xuống trái nho mọng nước. Chẹp chẹp, nho ngon ~ ! 

Chú Lê — cũng chính là vị quản gia đã gặp mặt lần trước — một tuần sẽ có hai buổi là ngày thứ hai và chủ nhật không ở đây. Trong hai ngày đó, ba bữa cơm trên dưới của toàn gia (hai người) đều do tôi đảm nhiệm. Nhưng có sự kiện trước đó làm gương, Vương Tiểu Linh hiểu ra tôi là "Quân tử xa nhà bếp", vì vậy ân chuẩn đá tôi đến chỗ chú Lê để học nghệ. Cũng từ ngày đó tôi thay da đổi cốt, trở thành mẫu đàn ông lí tưởng của thời đại "Ra được phòng khách, vào được nhà bếp", tay nghề bị bức ép đã thăng cấp đến trình chiên - trứng - mà - không - lo - bị - khét. 

"Anh không thể chạy nhanh hơn được à, đến đứa bé ba tuổi còn muốn vượt mặt anh." 

Tôi chạy phía sau đã muốn thở hồng hộc không ra hơi, nâng mắt ngó cái người cứ không nhịn được mà quay lại nhìn tôi thúc giục, không khỏi bĩu môi bày tỏ cảm xúc của mình lúc này. 

"Nó chạy xe đạp mà, sao có thể so với xe căng hải (hai cẳng) của anh được chứ?" 

Cô trừng tôi, ném ngay một ánh mắt khinh bỉ:"Xe ba bánh của con nít mà anh cũng phân bì sao?" 

"Nếu được, anh còn muốn đổi xe với nó!" 

Lần này, đổi lại là toàn thể ánh mắt người đi đường đều khinh bỉ nhìn tôi. Tôi e hèm quay đầu đi, bất chợt thấy được cô bán tà hủ đang nhìn tôi vẫy vẫy. Tôi trợn mắt. 

Đợi một chút đi cô, cháu đang chạy bộ mà, chưa thể ăn được đâu! 

Liếc nhìn cái chén tà hủ non mịn cách một tầm tay, tôi phóng cho cô ánh mắt "Chừa cho cháu một chén!". Rồi tiếp tục cùng Vương Tiểu Linh băng lên ngang hàng chạy bộ, vinh quang cống hiến vì sự nghiệp đổ mồ hôi cho nước nhà. 

..... 

Vươn vai hít thở, hít hít thở thở. Tôi gục ngã, nằm bò lê lết. 

Mệt quá, mệt quá đi má ơi! Bao nhiêu năm rồi tôi mới thấy toàn thân trên dưới đều mỏi nhừ như thế này, cứ như bị ai đó nhảy lên người rồi giẫm cho vài phát vậy! 

"Đừng nằm ườn ra một chỗ ngáng chân người ta đi, mau mau đứng lên hoạt động gân cốt, tôi thấy anh sắp bị chú Lê chiều thành đại thiếu gia luôn rồi!" 

Tôi bĩu môi, phản kháng trong im lặng, tiếp tục má kề má áp sát với lòng lề đường. 

"Anh có ba giây để đứng lên, nếu không thì tiền tiêu vặt tháng này của anh chỉ đủ cho anh ăn cơm ở nhà! Một.." 

"Đừng đếm đừng đếm, em xem, anh đứng dậy rồi nè!!" 

Cô lườm nguýt tôi một cái, thờ ơ nói. 

"Tập thể dục cho tốt!" 

Dã man, độc tài, bạo chúa! 

Tôi rầm rì phất cờ chống đối, nhưng chỉ là trong tư tưởng thôi, chứ ngoài đời chắc bị đập chết mất. Khụ, đừng trách tôi không có khí khái, nhưng là đàn ông sao có thể ra tay đánh phụ nữ được? Vì vậy, tôi nhường cô một bước, đầu óc mê man chậm rãi nhớ lại bài thể dục hồi cấp 1. 

"Anh, là đang làm gì?" 

Tôi quay qua, biểu tình vô cùng nghiêm túc. 

"Anh là đang tập thể dục." 

Lắc cái mông, xoay vòng, đảo một cái lại đảo một cái. Lắc, lắc, à lắc, à lắc. Xoay mông, xoay mông, xoay mông, xoay mông. 2, 3. Xoay mông, xoay mông, xoay mông, xoay mông. 

Rõ ràng là động tác bài bản và có tính thực tiễn như thế, tại sao mọi người cứ nhìn tôi rồi cười khúc khích vậy nhỉ? 

"..Thôi đừng tập nữa, anh lên kia ngồi nghỉ đi cho mát!"

Tôi giận. Kêu người ta tập thể dục cho đã rồi đuổi đi, hồi nãy sao không để tôi nằm chết dí trên đường luôn cho rồi. 

Cá tính ngang ngạnh của tôi bấy giờ liền bộc phát, vì vậy giả vờ mắt điếc tai ngơ tiếp tục xoay mông, xoay mông, xoay mông, xoay mông... 

..... 

"Bà xã, có bánh bao kìa! Em đói bụng không, anh mua cho em nhé?" 

Liếc thấy cụ bà đẩy xe bánh bao đi bán dạo, tôi quay lại nhìn cô, hai mắt sáng rực như hổ đói. 

"Tôi không ăn những thứ bên ngoài. Papa bảo, chúng đều rất bẩn." 

"Có sao, anh thấy nó ngon mà?" 

Kì quái, tôi ăn hơn chục năm nay mà có thấy bị gì đâu?

"Papa bảo, chính là như thế!" 

"Bà xã, đôi khi ăn sạch quá cũng không có lợi với bao tử. Em nhìn xem, anh ăn chúng mà vẫn khỏe mạnh tới bây giờ." Còn cố ý gồng lên khoe ra chuột và đường nét cơ bắp rắn chắc của tôi. 

Cô đánh giá nhìn tôi trên dưới, cuối cùng tiến tới xoa nhẹ lên tay tôi, gật đầu khẳng định. 

"Papa bảo, không được ăn!" 

Tôi trợn mắt, thật muốn hỏi một câu trào lưu đang thịnh hành trong phim. 

Suốt ngày cứ papa, papa. Rốt cuộc là anh quan trọng hay là papa em quan trọng? 

Cơ mà tôi cũng tự biết thân biết phận xách dép ngồi sang bên, bởi vì tôi tin chắc câu trả lời của cô chẳng khác gì là đấm vào mặt tôi hết. Nói gì thì nói, phụ huynh quyền lực như papa cô chắc chắn là ăn đứt đuôi con nòng nọc phó thường dân như tôi rồi. 

Xét thấy vấn đề xuất thân và giáo dục bất đồng, tôi đành phải không thèm nhìn đến mà tiến tới kéo cô đi. 

Tôi cười. 

"Bà ơi, cho cháu ba cái bánh bao!" 

"Của cậu đây!" 

"Hết bao nhiêu vậy bà?" 

"Hai mươi mốt ngàn nhưng tôi lấy cậu hai chục."

"Dạ, cám ơn bà!" 

Tôi vui vẻ tính lấy tiền ra để trả tiền cho cụ bà, nhưng được một nữa.. Tôi hối hả vội sờ đông tây, cuối cùng cũng tra được kĩ càng là trên người tôi không có xu dính túi nào. Sáng nay đi vội nên tôi lấy nhầm áo khoác, hiện tại thì đẹp mặt. Chết chửa, cụ bà bắt đầu lườm tôi sinh nghi rồi, phải làm sao đây? 

Hết đường, tôi bối rối nhìn cô cầu cứu. 

"Bà xã, em có mang theo tiền không?" 

Cô nhìn tôi, nếu bây giờ mà có xẻng ở đây, tôi nhất định sẽ đào hầm chôn mình. May mà cô không nói gì, chỉ rút một tấm thẻ rồi đưa cho cụ bà. 

Cụ bà cầm. Giận. 

"Gì đây, cô cậu tưởng bà lão này già rồi nên đem tờ giấy lộn ra lừa tình hả? Nói cho cô cậu biết, nếu như không có tiền thì lột áo khoác để lại đây, ít ra đi bán đồ si-đa còn được mấy đồng bạc lẻ!" 

Bà à, tấm thẻ bạch kim trị giá bạc triệu không đùa được đâu, bà đừng có vừa bẻ vừa cắn nó! Ối ối, mẻ luôn một góc rồi! Răng đủ chắc!! 

Nén xuống một bụng tiếc hận, tôi khuyên nhủ. 

"Hay bà lấy quần và nón của cháu đi, cái này trên thị trường nó có giá hơn nè!" 

Chẳng biết sao, cụ bà nghe thấy lại càng giận hơn. 

"Tôi lấy quần của cậu để làm gì, đừng nói với tôi cậu là biến thái trá hình, giả vờ mua bánh bao nhưng thực chất là tiếp cận nhan sắc tôi? Nói cho cậu biết, không có cửa đâu nhé, thôi quên đi!" 

Tôi há hốc. Cứ nghĩ thực lực tự sướng của tôi đã đủ thâm hậu rồi, không ngờ lại có người trên cơ tôi nữa chứ? Đúng là cao nhân bất lộ diện, bà bà, cháu bái phục bà! 

Cuối cùng, tôi vẫn bị lột áo khoác, thật là khóc không ra nước mắt! 

"Cái áo đó.. Chẳng phải là cái áo mà anh thích nhất sao?" 

Trầm mặc từ nãy giờ, cô bỗng dưng lên tiếng nhìn tôi hỏi, nhưng sao cô biết hay vậy nhỉ? Đúng là nó có hơi cũ kĩ và đã phai màu, nhưng quả thật chính là cái áo mà tôi thích nhất, bởi vì nó là vật mà trước lúc mất bà nội mua cho tôi. 

Tôi cười. 

"Không có gì, cũng là do anh muốn ăn bánh bao mà. Em đừng nghĩ nhiều, tuy nó là cái áo khoác mà anh thích nhất, nhưng so với một vật thì anh càng trân trọng người ở bên hơn." 

Cô quay mặt đi, khẽ "ừm" một tiếng. 

Tôi cười, rất rất muốn vươn tay xoa đầu cô một cái. Cô vợ này, cũng có điểm đáng yêu đấy chứ! 

"Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta nhanh ăn bánh bao thôi, còn nóng hổi ăn là ngon nhất!" 

Tôi kéo cô đến băng ghế đá, vừa định ngồi xuống thì nhận ra người phía sau đã đờ ra cứng ngắc. Tôi quay lại nhìn cô, trong đầu loé lên câu nói của chú Lê khi mới tiến vào biệt thự. 

Tiểu thư vô cùng ưa thích sạch sẽ! 

Tôi câm nín, ngó ngó băng ghế đá. Thật sự thì tôi cảm thấy nó không tồi tí nào, ít ra cũng không có mảnh sing-gum hay là vết hoen ố khiến người ta ghê ghê gườm gườm. Nhưng mà, lọt vào mắt của người ưu thích sạch sẽ nhưng Vương Tiểu Linh thì lại khác. 

Nhớ lại thời điểm lúc cùng cô gặp mặt, tôi cũng không có quá nhiều thân cận với cô. Ngay cả khi ở chung một nhà ăn cơm và cùng sinh hoạt, tôi và cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định không ai xâm nhập vào đời tư ai. Giờ nghĩ lại mới thấy, tiếp xúc "thân mật" với tôi nhất chắc là găng tay đấm bốc treo trên võ đài. 

E hèm, nhớ lại thì hình như tôi cũng từng xem qua bộ phim như thế này. Trong phim, lúc dạo chơi công viên thường là nam chính sẽ móc khăn ra trải cho nữ chính ngồi. Tôi nhớ lúc đó tôi còn cười khẩy má tôi, bảo má:"Này chỉ có trong phim thôi chứ ngoài đời thật thì đừng mơ!" 

Thế nhưng lại không ngờ, sẽ có một ngày tình tiết của bộ phim sến súa kia lại lặp trên người tôi, đã vậy còn kéo theo cái vấn đề nan giải nhất hiện nay.. Tôi đào đâu ra cái khăn bây giờ? 

Nghĩ nghĩ, tôi tự mình ngồi xuống trước rồi kéo cô lên chân tôi ngồi. 

"Anh muốn làm gì?" 

Tôi cười, đè lại cái người đang giãy nãy. Nếu không phải một tay còn bận cầm bánh bao thì tôi đã phát lên mông để cô học ngoan hơn rồi, nhưng tôi biết hậu quả sau đó sẽ vô cùng bi thảm, vậy nên chỉ đành phải đứng đắn nói. 

"Ngoan, em ngồi lên chân anh thì sẽ không sợ bị dơ nữa! Anh đói rồi, chúng ta vẫn là nên nhanh ăn bánh bao đi!" 

Cô nhíu mày, có vẻ không có thói quen cùng người khác thân cận như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là không mạnh mẽ phản kháng mà bắt đầu lấy bánh bao ra ăn. 

Tôi cười hì hì nhận cái bánh bao cô giúp tôi lột vỏ, đưa lên miệng cắn xuống một cái hương vị thơm ngon ấm lòng này. 

"Vợ ơi, ăn trứng không nà?" 

"Không!" 

"Hì, đừng ngượng, anh chia cho em một nửa! Đây, anh cắn rồi luôn!" 

"..." 

"Vợ ơi, sao em lại nhìn anh như vậy?" 

"..." 

"Vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi ~ ~ ~!"