Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 152: Nghi ngờ



Giây phút cứ ngỡ mình vừa trở về từ cõi chết ấy làm cô rất sợ hãi cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa, nhớ lại hình ảnh vừa rồi làm cô cảm thấy kinh tởm, nhất là nụ hôn chết tiệt đó, cô đứng bên vệ đường liên tục lau chùi rồi phun nước bọt nhằm loại bỏ đi sự ô uế đó.

Tay vẫn giữ lấy chiếc điện thoại chăm chăm nhìn định vị thì phát hiện nó đang ở đối diện mình, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn theo hướng đó thì nhìn thấy Gia Long đang đứng bên con đường đối diện cả hai bị ngăn cách bởi dòng xe qua lại, do là vẫn còn đèn xanh nên cả hai cứ đứng nhìn nhau như vậy, cả thế giới lúc này chỉ còn có hai người những thứ xung quanh chỉ là tạm bợ làm nền cho khung cảnh của họ mà thôi.

Hai mắt của cô rưng rưng lấp lánh những giọt nước mắt, cô muốn trở nên yếu đuối và dụi mặt vào lồng ngực của anh và cũng không muốn nói cho anh biết về chuyện mình cài định vị vào máy của anh, nếu như sự thật anh là Lịch Bắc Dạ thì sao? cô gạt bỏ cái suy nghĩ quái đản đó, một người hiền lành ấm áp như anh lại cưng chiều cô như vậy thì không thể nào là tên đại ác ma đó được, môi của cô vẫn còn vết sưng đỏ và cổ thì cũng vậy có một vết đỏ do bị anh cắn lúc nãy, cô liền kéo cổ áo cao lên giấu nó đó, vẻ mặt uất ức vô cùng đáng thương.

Cho đến khi tín hiệu đèn đỏ hiện lên, những chiếc xe đang vội vàng bên đường bỗng chốc dừng lại, dòng người bên đường cũng đổ xô đi qua, Thẩm Nhất Đang nhấc bước chân nặng nề của mình lên và tiến về phía anh, Lịch Bắc Dạ cũng vậy anh mỉm cười ôn nhu từng bước từng bước đi tới bên cô, đúng là cách hành xử của cô rất khác khi gặp Lịch Bắc Dạ và Gia Long, thôi thì anh vì muốn có được tình yêu của anh buộc phải sống với thân phận này, anh chấp nhận từ bỏ thân phận Lịch Bắc Dạ để yêu cô.

Cả hai dừng lại đứng đó nhìn nhau một cách trầm lặng, Lịch Bắc Dạ đưa tay dang rộng vòng tay chờ đợi cô chạy tới sà vào lòng của anh, cô mím chặt môi bao nhiêu uất ức từ nãy đến giờ đều tuôn trào ra, nhanh chóng lao tới ôm lấy anh úp mặt vào lòng anh mà khóc, Lịch Bắc Dạ lẩm bẩm trong miệng nhưng Thẩm Nhất Đang có thể nghe được những lời nói đó.

“Sau này em cứ việc đứng tại chỗ, việc đi đến chỗ em cứ để anh.”

Anh hiểu được cô đang rất sợ hãi vì lúc nãy anh có hơi quá đà khiến cô sợ rồi, nhẹ nhàng xoa đầu của cô một cái rồi bế cô lên đưa qua bên đường, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây mát mẻ, nhìn bộ dạng của cô sau khi dằn co với mình thì thấy rõ ràng là anh đã hơi quá tay rồi thì phải, anh nhẹ nhàng rút chiếc khăn ra lau cho cô vết lấm lem đó và chỉnh sửa tóc tai lại giúp cô.

“Sao em lại ở đây? mà đầu tóc lại rối bù như vậy.”

Thẩm Nhất Đang im lặng, bây giờ cô đang có nhiều nghi vấn đặt trên người của anh, tại sao anh lại ở nơi đó và tại sao khi Lịch Bắc Dạ di chuyển là định vị lại di chuyển theo, cô cúi mặt đan tay vào nhau như muốn dừng đi cái suy nghĩ đó nhưng nó cứ hiện mãi trong đầu làm cô khó mà quên được.

“Có gì hãy nói với anh có được không? đừng im lặng như vậy.”

Thẩm Nhất Đang liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của anh bằng ánh mắt mọng nước đỏ hoe, sống mũi cay cay nghẹn ngào khó mở lời được, phải mất một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại và can đảm hỏi anh.

“Anh có giấu em điều gì không?”

Lịch Bắc Dạ liền thấy chột dạ sau câu hỏi vừa rồi của cô, đúng là nhịp tim của anh lệch đi một nhịp và khó nhìn thẳng vào mắt của cô. Nhìn biểu hiện của anh thì cô bắt đầu càng lúc càng nghi ngờ hơn tuy vậy cô cũng không muốn hỏi và dồn anh vào đường cùng để làm gì.

“Anh...không có mà sao em lại hỏi vậy? giận anh vụ gì sao?”

Anh giữ bình tĩnh tươi cười ôm lấy cô vuốt ve hỏi, Thẩm Nhất Đang cả người như không còn tí cảm xúc nào người cứng đờ như pho tượng, mắt nhìn đăm chiêu xa xăm.

“Thôi nào chúng ta đi ăn uống gì đi nhé.”

Thẩm Nhất Đang lắc đầu một cái.

“Có giận gì anh thì nói đi mà, đừng làm vậy anh buồn lắm đó.”

Lịch Bắc Dạ chu môi lên tỏ vẻ đáng thương, bất giác Thẩm Nhất Đang lại bật cười vì khi ở bên cạnh người mình yêu dù anh có làm gì thì cũng khiến cô vui lên cả, tuy vậy nỗi day dứt trong lòng của cô vẫn không thể quên được, cô đứng dậy nắm lấy tay của anh rồi cùng sải bước trên đường lớn, suốt chặng đường anh đã kể cho cô nghe về chuyện của mình đi làm, cô dường như trở nên ít nói hơn lúc nào cũng mất tập trung đến nỗi suýt chút nữa là xảy ra tai nạn rồi.

“Nhất Đang hôm nay em bị sao vậy? trông em cứ như người mất hồn vậy.”

Đột nhiên cô dừng chân lại, Lịch Bắc Dạ quay đầu nhìn cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô đã nhón chân lên kéo ghì mặt anh xuống rồi hôn lên môi của anh, Lịch Bắc Dạ trợn tròn mắt ngạc nhiên vì hành động của cô tuy vậy anh lại hành động rất nhẹ nhàng không hề có sự quyết liệt như lúc nãy bởi vì anh cố gắng kiềm chế bản thân để không làm cô bị thương.

Cô mở mắt ra và cảm nhận nụ hôn với anh và Lịch Bắc Dạ là hai con người hoàn toàn khác nhau, cô lạnh nhạt buông ra sau đó tươi cười.

“Chỉ là nhớ anh quá thôi, kinh ngạc lắm sao?

“Không sao, anh thấy em có hơi khác lạ với ngày thường, sợ là em không khỏe trong người.”

“Không sao, về nhà thôi.”

Thẩm Nhất Đang nắm lấy tay của anh rồi cùng quay ngược hướng đến trạm xe buýt, có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi, cô tạm quên chuyện đó đi và chấp nhận ở bên anh không nghi ngờ gì thêm cả, tình yêu là phải có sự tin tưởng với nhau mà.