Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 173: Chuyện gì cũng nghe em



Khi Chu Minh Phú nhận được tin tức thì đã quá muộn.

Khi Ôn Nhiên và những nhà cung cấp dược liệu đang ở phòng bệnh của Ôn Cẩm, Chu Minh Phú gọi điện cho bọn họ nhưng ba người họ đều cúp máy.

Mặc dù Ôn Cẩm nằm viện, nhưng toàn bộ chuyện của nhà máy dược liệu anh ấy đều biết rõ. Nói chuyện với các nhà cung cấp dược liệu gần nửa tiếng, cuộc trò chuyện rất vui vẻ.

Mười giờ tối, Ôn Cẩm bảo Lý Thiến đưa bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi, lại bảo Ôn Nhiên ở lại nói chuyện.

Đàm Mục và Cố Khải rất biết ý dành không gian cho anh em họ, hai người đến văn phòng của Có Khải, bảo Ôn Nhiên nói chuyện xong thì gọi điện cho họ.

Ôn Cẩm đau lòng nói: “Nhiên Nhiên, vất vả cho em rồi.”

Nếu sức khỏe mình tốt, cũng không cần để Nhiên Nhiên đi tiếp đãi những nhà cung cấp dược liệu đó. Nghĩ đến chuyện vừa rồi điện thoại của Chu Minh Phú bị cúp, lông mày anh ấy cau lại, trong lòng không yên tâm dặn đi dặn lại: “Hai ngày này em nhất định phải cần thận, chắc chắn Chu Minh Phú sẽ làm cái gì đó.”

“Anh, ngày mai anh thật sự muốn trở lại công ty sao? Thật ra, những việc đó để em làm cũng được.”

Ôn Nhiên sợ anh trai thế này sẽ không tiện, càng không muốn anh ấy mệt mỏi.

“Ừ, vẫn là để anh làm đi, anh không thể để em làm hết mọi chuyện được.”

Ôn Cẩm cười nhẹ, ôn hoà nói. Không phải chỉ sợ em gái mệt mỏi, mà anh ấy cảm thấy, chuyện gì cũng để cô làm thì Chu Minh Phú sẽ càng hận cô. Thay vì để Chu Minh Phú hận Nhiên Nhiên, anh ấy thà rằng để Chu Minh Phú nhắm vào anh áy.

Ôn Nhiên lắc đầu, “Thật ra em cũng không làm gì cả, về chuyện của dược liệu may mà có Mặc Tu Trần và anh Cố. Nếu không có hai người họ giúp, các nhà cung cấp dược liệu đó căn bản không thể bán cho chúng ta với mức giá đó được, không nhân cơ hội này để kiếm một khoản mới lạ.”

Nghe cô nhắc tới Mặc Tu Trần, ánh mắt của Ôn Cẩm khẽ nhúc nhích, như là thản nhiên nói: “Nhiên Nhiên, em và Mặc Tu Trần ở chung với nhau tựa hồ càng ngày càng tốt.”

Nhìn thấy Nhiên Nhiên hạnh phúc, anh ấy trút bỏ được nỗi lo lắng trong lòng, nhưng một cảm xúc nào đó chôn giấu trong lòng anh ấy, lại vì hạnh phúc giữa lông mày và đôi mắt của cô mà bị lôi kéo ra.

Ôn Nhiên cười nói: “Anh, Mặc Tu Trần không hờ hững và vô tình như bên ngoài vẫn hay nói đâu. Anh ấy đối xử với em thật sự rất tốt, cho nên anh hoàn toàn không cần phải lo lắng.”

Nụ cười của cô hiện lên trong đôi mắt màu mực của Ôn Cẩm, trong lòng không biết là mùi vị gì, khóe miệng hiện lên một đường cong cưng chiều, lời nói ra có chút lo lắng: “Mặc dù anh ta đối xử tốt với em, nhưng cũng sẽ mang lại nguy hiểm cho em. Nhiên Nhiên, tình huống của Mặc Tu Trần cũng không tốt hơn chúng ta đâu.”

Đối với thế giới bên ngoài, anh là người thừa kế của tập đoàn MS, ngày mai sẽ trở thành chủ tịch mới. Thực tế, xung quang anh có rất nhiều rủi ro, Tiêu Văn Khanh đang nhìn chằm chằm vào tài sản của nhà họ Mặc. Mặc dù bây giờ Mặc Tử Hiên không quan tâm, nhưng không đảm bảo được trong tương lai anh ta sẽ tham gia vào cuộc tranh giành tài sản hay không.

Điều quan trọng nhất là Tiêu Văn Khanh không đơn độc, phía sau còn có người chống lưng, có người đưa ra biện pháp cho bà ta.

Ôn Cẩm cảm thấy có chút mâu thuẫn, anh ấy hy vọng Mặc Tu Trần thực sự đối xử tốt và quan tâm Nhiên Nhiên như anh ấy, nhưng anh ấy cũng sợ Mặc Tu Trần quan tâm đến Nhiên Nhiên, sẽ mang đến nguy hiểm cho cô.

Có lẽ người đứng sau bà ta không chỉ có Ngô Thiên Nhất, ngày trước anh ấy nghe lén Chu Minh Phú và có nghe được một số thông tin chắn động, bây giờ nghĩ lại, hồi đó, Tiêu Văn Khanh chính là một trong những người muốn Nhiên Nhiên chết.

Ôn Nhiên kinh ngạc nhìn vẻ mặt của Ôn Cẩm, nghĩ anh ấy lo lắng Mặc Tu Trần sẽ làm tổn thương mình, cô khẽ mỉm cười, thoải mái nói: “Anh à, em đã kết hôn với Mặc Tu Trần rồi, em nên cùng anh ấy có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Lùi một bước, cho dù có nguy hiểm gì, anh ấy cũng sẽ bảo vệ em.”

“Nhiên Nhiên, em đã thích Mặc Tu Trần rồi.”

Một vệt buồn thoáng qua mắt Ôn Cẩm, ngay sau đó khôi phục lại sự ấm áp, giọng điệu chắc chắn, một dấu vét của nỗi buồn nhàn nhạt xuyên thấu.

Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, miễn cưỡng nói: “Mong muốn lớn nhất của em bây giờ là sớm có thể tìm ra hung thủ đã giết chết ba mẹ, làm anh bị thương, những thứ khác đều không quan trọng.”

“Cô bé ngốc nghếch, chuyện trả thù cho ba mẹ có anh trai em mà. Việc duy nhất em cần làm là sống vui vẻ hạnh phúc, chỉ cần em vui vẻ, anh trai sẽ yên tâm.”

Ôn Nhiên nắm lấy tay Ôn Cẩm, cảm động nói: “Anh, chúng ta đều phải hạnh phúc. Đợi anh bình phục rồi thì anh mau mau tìm chị dâu cho em.”

Sắc mặt của Ôn Cẩm hơi thay đổi, rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt tươi cười của Ôn Nhiên, đổi chủ đề nói: “Đã muộn rồi, em mau về nghỉ ngơi đi.”

Ôn Nhiên bĩu môi giả vờ tức giận buông tay ra, không hài lòng than thở: “Anh, mỗi lần em nhắc đến chuyện bảo anh tìm chị dâu cho em là anh lại lảng tránh nói qua chuyện khác. Em mặc kệ, bây giờ ba mẹ không còn, anh phải nghe lời em, chờ anh xuất viện rồi em sẽ giúp anh tìm kiếm.”

Ôn Cẩm buồn cười trước dáng vẻ Ôn Nhiên giả vờ tức giận, trong lòng mềm lòng, đồng ý: “Được thôi, chờ anh xuất viện, chuyện gì cũng do em thu xếp.”

Anh ấy sẽ phải mắt ít nhất hai ba tháng mới có thể xuất viện, trong hai ba tháng này, anh ấy sẽ cố gắng tìm ra bằng chứng cho thấy Chu Minh Phú đã hại ba mẹ mình. Bên Mặc Tu Trần, Tiêu Văn Khanh nhất định cũng lo lắng rồi, sợ rằng sẽ ra tay sớm.

Nếu đến lúc đó, Mặc Tu Trần thực sự có thể tháo gỡ những trở ngại, đem đến cho Ôn Nhiên một tương lai hạnh phúc thì anh ấy có thế nào cũng không sao.

Dù trong lòng anh ấy có suy nghĩ gì, cũng sẽ không bao giờ thể hiện ra. Từ 18 năm trước, khi Ôn Nhiên trở thành một thành viên của gia đình anh ấy, thì đã định sẵn cả đời này anh ấy chỉ có thể là anh trai của cô.

Nghe vậy, lông mày của Ôn Nhiên chợt nở nụ cười nói: “Đây là anh nói đấy nhé, đến lúc đó anh không được chơi xấu đâu đấy.

Anh yên tâm, em nhát định sẽ tìm một người mà anh thích, làm chị dâu của em.”

Ôn Cẩm cười gật đầu, liếc mắt nhìn thời gian, thúc giục cô: “Em mau đi đi, chắc Đàm Mục chờ đến sốt ruột rồi đó.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Ôn Nhiên liền vang lên.

Khi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số người gọi, vẻ mặt của Ôn Nhiên có chút giật mình, trên giường bệnh, Ôn Cẩm đem hết biểu cảm của cô vào trong mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Ai gọi thế?”

Ôn Nhiên cười nói: “Là Mặc Tu Trần, vừa rồi từ khách sạn đi ra, anh ấy còn có chuyện khác cần xử lý, không ngờ anh ấy giải quyết xong sớm như vậy.”

Ôn Cảm liếc mắt nhìn về hướng cửa: “Vậy em đi nhanh đi, có lẽ là anh ta đến đón em.”

Ôn Nhiên nói một tiếng vâng, đi ra khỏi phòng bệnh mới trả lời điện thoại: “Alo!”

“Nhiên Nhiên, em còn ở trong phòng bệnh à?”“

“Em ra khỏi phòng rồi, việc của anh đã xong chưa?”

Ôn Nhiên vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phía bên kia hành lang, hành lang về khuya rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân của chính cô.

“Anh vừa đến bệnh viện, định lên lầu đón em.”

Ở bên kia điền thoại vang lên tiếng đóng cửa xe, có lẽ là Mặc Tu Trần xuống xe, Ôn Nhiên cười, lễ phép từ chối: “Anh không cần lên đâu, chờ em ở dưới lầu đi ạ, em đi xuống ngay đây.”

“Được!”

Đúng lúc có người chào hỏi Mặc Tu Trần, anh dừng lại, trả lời điện thoại một tiếng, kết thúc cuộc gọi.

Ôn Nhiên đi thang máy xuống lầu, ra khỏi thang máy, lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Đàm Mục, anh ấy và Cố Khải vẫn đang đợi cô ở phòng làm việc, cô và Mặc Tu Trần đi về cùng nhau, phải nói với anh ấy một tiếng.

Cô vừa bấm điện thoại, phía sau cầu thang đột nhiên vang lên một giọng nói vội vã: “Cô Ôn, anh Ôn bảo tôi xuống tìm cô, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”