Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 190: Phi lễ chớ nhìn “Mặc…ưm…”



Trái tim của Ôn Nhiên run lên, hai mắt sắc bén mở ra.

Người đàn ông lưu manh này, sao bên ngoài lại có thể nói anh không thẻ nhân đạo, không gần phụ nữ thế?

“Nhiên Nhiên, nhắm mắt lại.”

Mặc Tu Trần thích thú nhìn cô, giải thoát một tay đi che mắt cô, hôn, sâu từng chút một.

Anh thích cảm giác được hôn cô, anh thích dáng vẻ e ấp của cô vì anh mà động tình, anh biết rõ từng điểm nhạy cảm của cô.

So với Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên vẫn quá non, căn bản không phải là đối thủ của anh, đàn ông từ trước đến giờ đều là không cần thầy cũng hiểu, đối với chuyện nam nữ, không cần dạy cũng biết.

Tuy rằng Mặc Tu Trần không gần phụ nữ, nhưng có thể trêu chọc Ôn Nhiên, đơn giản như là một bữa ăn, không bao lâu, cô đã bị anh hôn đến mức liền thở gấp hồn hẻn. Thân thể mềm mại vặn vẹo khó chịu ở trong vòng tay anh, trong cơ thể anh phảng phất như có một ngọn lửa được thắp lên, ngay lập tức thiêu rụi khắp cơ thể.

Cho dù mấy ngày nay mỗi đêm đều làm, nhưng giờ phút này, nhuyễn ngọc ôn hương” tràn ngập ấm áp, hương thơm ngát, Mặc Tu Trần hận không thể đem người phụ nữ ở trong lòng yêu thương một phen.

*Nhuyễn ngọc ôn hương: chỉ cơ thể người phụ nữ “Nhiên Nhiên, em đừng động nữa, anh không thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Anh rời môi cô, trán áp vào trán cô, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé đỏ như máu của cô, đôi mắt ngắn nước, ánh mắt mê ly, bị cô nhìn như vậy, anh liền cảm thấy cả người khô nóng.

Ôn Nhiên cứng đờ, ngồi ở trên đùi anh không dám động đậy nữa.

“Anh thả em xuống đi, lát nữa có người vào đấy.”

Cô tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, ánh mắt nhìn vào quả táo Adam gợi cảm của anh, giọng nói của cô thốt ra nhẹ nhàng và quyến rũ đến nỗi chính cô cũng không tin đó là giọng của mình.

“Em sợ bị người ta nhìn thấy?”

Khóe môi của Mặc Tu Trần khẽ giật, hơi thở thiêu đốt phả lên trên mặt cô.

Ôn Nhiên cau mày, vừa định giãy dụa, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của anh vừa rồi, thân thể lại cứng đờ, mặc cho bị thứ gì đó chạm đến phát đau, cũng không dám nhúc nhích nữa.

“Được, buông em ral”

Mặc Tu Trần cười nhạt một tiếng, thật sự buông cô ra, tự mình đứng dậy đi về phía cửa.

Ôn Nhiên nhìn chằm chằm anh đi nhanh ra cửa, cau mày, đang định hỏi anh đi đâu, vừa mở miệng, tiếng khóa cửa đã truyền vào trong màng nhĩ.

Cô kinh ngạc thốt lên: “Mặc Tu Trần, anh…”

: à Xu Á 0g _. CN VT, S _ Mặc Tu Trân xoay người, nở nụ cười quyên rũ, trâm ngâm nói: “Không phải em sợ có người vào sao, anh khóa cửa là không ai vào được nữa.”

Ôn Nhiên nhìn anh chằm chằm, không nói được lời nào.

Mặc Tu Trần quay lại ghế sofa, không có ngồi xuống, thay vào đó một tay anh dựa vào thành sofa, cúi người, cúi đầu nhìn Ôn Nhiên đang bị khí chất nam tính của anh bao phủ.

Vẻ mặt Ôn Nhiên đề phòng, nhìn anh như thể nhìn người xấu, lo lắng nuốt nước bọt: “Mặc Tu Trần, anh muốn làm gì?”

Mặc Tu Trần khẽ cong khóe môi, dùng bàn tay to ôm lấy vai cô, không cho cô trốn tránh, dụ dỗ hỏi cô: “Nhiên Nhiên, em có muốn thử cảm giác ở trong phòng làm việc không?”

“Không, em không muốn.”

Ôn Nhiên lắc đầu như trống bỏi, nói đùa cái gì đấy, ở trong phòng làm việc này, người đàn ông này có phải điên rồi không.

“Nhưng, anh muốn thì phải làm sao bây giờ?”

Giọng nói của Mặc Tu Trần khàn khàn gợi cảm, rơi vào trong tai Ôn Nhiên, giống như có một bàn tay vô hình xuyên vào trong màng nhĩ chạy dọc đến trái tim, nhịp tim của cô rồi loạn.

“Mặc Tu Trần, anh đừng có mà làm bừa.”

Giọng của Ôn Nhiên vừa rơi xuống, điện thoại di động của cô liền vang lên, ánh mắt vui mừng, giống như chờ được cứu tỉnh, cô liền bật dậy khỏi sofa.

“Áy, Nhiên Nhiên, em nhẹ nhàng chút.”

Mặc Tu Trần bị những ý nghĩ xấu xa trong đầu làm cho phân tâm, không ngờ Ôn Nhiên lại đột nhiên đứng lên, chưa kịp tránh ra, cằm của anh đã bị đập mạnh vào đầu của cô.

Ôn Nhiên chớp chớp mắt nói: “Xin lỗi, em không cố ý.” Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, còn chưa kịp nhìn rõ số người gọi, cô trực tiếp ấn nút trả lời: “Alol”

Ở bên cạnh, Mặc Tu Trần một tay sờ sờ cằm, đem hàng loạt động tác của cô vào trong mắt, buồn cười lắc đầu, cô bé này, vừa rồi thật sự đã bị anh làm cho sợ hãi.

Người gọi đến là Bạch Tiểu Tiểu.

“Nhiên Nhiên, giọng của cậu có chút kỳ kỳ, cậu không sao chứ, có muốn xem phát sóng trực tiếp không, nếu muốn xem thì chỉ cần kết nói video.”

Vừa rồi Ôn Nhiên bị Mặc Tu Trần trêu chọc, lại bị anh làm cho hoảng sợ, giọng nói có chút khác thường, vội vàng nghe điện thoại, bản thân không chú ý đến.

Còn may, Bạch Tiểu Tiểu chỉ tùy tiện hỏi một câu, không quan tâm đến.

“Phát sóng trực tiếp cái gì?”

Sáng nay, Ôn Nhiên vẫn luôn ở cùng Mặc Tu Trần, lo lắng Ôn Cẩm sẽ không suôn sẻ, lại quên mất việc Bạch Tiểu Tiểu và Lạc Hạo Phong muốn chỉnh Linda.

“Đương nhiên là Linda đó, con dâu xấu xí đến gặp ba mẹ chồng tương lai. Nhiên Nhiên, tớ phải nói cho cậu biết một tin tức lớn, trước đó chúng ta không biết đâu, Linda không phải là một người đẹp tự nhiên. Trước khi ra mắt, cô ta đã phẫu thuật thâm mỹ, có bằng chứng rõ ràng.”

Giọng nói của Bạch Tiểu Tiểu xuyên qua làn sóng radio, hào hứng truyền đến. Cô ấy vốn dĩ chẳng quan tâm đến Linda chút nào, nếu không phải chiều hôm đó ở cửa hàng, Linda và bạn của cô ta quá đáng, cô ấy cũng chẳng thèm phí thời gian đi làm những việc nhàm chán này.

“Làm sao cậu biết được?”

Ôn Nhiên hơi ngạc nhiên, Bạch Tiểu Tiểu không phải loại phụ nữ tâm cơ, quá khứ của Linda có lẽ là do Lạc Hạo Phong người sợ rằng thế giới sẽ không hỗn loạn tìm ra.

“Haha, đều là nhờ Lạc Hạo Phong phát hiện ra đó, không nói nhiều như vậy nữa, chúng tớ quay video, cho cậu xem bản trực tiếp.”

Lạc Hạo Phong đang ngồi cạnh Bạch Tiểu Tiểu, anh ấy chạm: vào cánh tay của cô ấy, ra hiệu cho cô ấy biết Tiêu Dục Đình và vợ anh ta đã đến.

Bạch Tiểu Tiểu yêu cầu gọi video, nhưng Ôn Nhiên không trả lời ngay, mà hỏi Mặc Tu Trần ở bên cạnh: “Anh có muốn xem không?”

Mặc Tu Trần cười nhẹ, thờ ơ nói: “Hiện tại không có việc gì, xem chút cũng không sao. Nhưng mà màn hình điện thoại di động quá nhỏ, chúng ta dùng máy tính xem đi.”

Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, sau khi bị Mặc Tu Trần kéo đến bàn làm việc, anh mở máy tính, cầm lấy điện thoại di động của cô, cúp máy trước, sau hai phút, anh gửi yêu cầu video cho Bạch Tiểu Tiểu.

“Nhiên Nhiên, ngồi ở đây.”

Mặc Tu Trần vỗ nhẹ vào chân mình, ra hiệu cho Ôn Nhiên đang đứng ở bên cạnh tự mình ngồi xuống.

Ôn Nhiên đỏ mặt lắc đầu: “Không cần, em đứng ở đây là được rồi.”

Video có Bạch Tiểu Tiểu, còn ngồi trong lòng anh, mặt cô không dày như anh có được không hả!

“Chúng ta là vợ chồng, có phải là yêu đương vụng trộm gì đâu, em sợ cái gì.”

Mặc Tu Trần cười đùa, vươn tay kéo cô vào lòng, Ôn Nhiên thầm kêu một tiếng. Ở đầu bên kia, Bạch Tiểu Tiểu vừa mở video lên, nhìn thấy hành động thân mật của Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên. Lạc Hạo Phong thì huýt sáo, giọng điệu chế nhạo của Bạch Tiểu Tiểu truyền đến: “Nhiên Nhiên, hai người đừng có mà bày ra cái hình ảnh cấm trẻ con nhìn này đến làm hư một cô gái trong sáng như mình có được không hả?”

“Có câu nói phi lễ chớ nhìn”!”

*Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghỉ Mặc Tu Trần thản nhiên đáp, cúi đầu, cố ý hôn lên gò má ửng hồng của Ôn Nhiên.

“Mặc Tu Trần!”

Ôn Nhiên mở to hai mắt, ở đầu bên kia, Bạch Tiểu Tiểu và Lạc Hạo Phong bật cười.