Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 274: Nhiên Nhiên, đừng nói chuyện



Vốn dĩ Ôn Nhiên định quay lại Ôn thị làm việc.

Nhưng buổi tối hôm nay, Ôn Nhiên nhận được điện thoại của anh trai Ôn Cẩm, anh ấy bảo cô tiếp tục ở lại bên cạnh Mặc Tu Trần, trong khoảng thời gian này, nhà máy không bận, cô không cần phải quay lại làm việc.

Ở bên cạnh, Mặc Tu Trần nghe thấy lời nói của Ôn Cẩm, khóe miệng cong lên một vòng cung dễ chịu, Ôn Nhiên nhíu mày: “Anh, em không về, một mình anh làm được không?”

“Được, có cái gì mà không được chứ.”

Giọng của Ôn Cẩm mang theo ý cười tự tin và kiên quyết, chẳng qua là cơ thể anh ấy chưa hoàn toàn bình phục, việc đi lại không tiện hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc xử lý công việc chính của anh ấy.

“Nhiên Nhiên, anh nói vài câu với anh em.”

Mặc Tu Trần trầm giọng nói, đưa tay về phía Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên đưa điện thoại di động cho anh, nghe anh nói chuyện với Ôn Cẩm, vừa rồi cô bật loa ngoài, cô không chỉ có thể nghe thấy lời nói của Mặc Tu Trần, mà còn có thể nghe được câu trả lời của anh trai mình, không lâu sau, hai người đã đạt được thỏa thuận.

“Anh và anh trai em hiểu ngầm nhau từ khi nào vậy?”

Cúp điện thoại, Ôn Nhiên kinh ngạc hỏi.

Mặc Tu Trần cười nhẹ ôm cô ngồi lên đùi mình, anh chống cằm tựa vào đầu cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Bất giác có sự hiểu ngầm đó, trước đây anh của em không hài lòng với anh là vì sợ anh đối xử tệ bạc với em. Bây giờ, anh ấy nhìn thấy em và anh ở bên nhau hạnh phúc như vậy, anh ấy đương nhiên sẽ không còn ý kiến gì với anh nữa.”

Ôn Nhiên cười tủm tỉm: “Anh ấy không có ý kiến gì với anh, cho nên anh đối với anh ấy cũng có giọng điệu tốt, đúng không?”

“Ừm, là như vậy đó.”

Mặc Tu Trần cúi đầu hôn lên môi cô, từ lần trước vì mình ghen VÊPng Ss: TT HIC 4 tạ ý VÀ To 2i xu y- HH mà nói sai, anh vân luôn rất hồi hận, sau này, lời nói của Cô Khải đã nhắc nhở anh.

Tuy Ôn Cẩm và Ôn Nhiên không có quan hệ huyết thống, nhưng hai người họ đã là anh em hơn mười năm, trong lòng Nhiên Nhiên không biết sự thật. Ôn Cẩm là anh trai thân yêu nhất của cô, hơn nữa, bây giờ cô chỉ có một người thân duy nhất là anh ấy.

Nếu anh thực sự ép buộc cô phải lựa chọn, chắc chắn Ôn Nhiên sẽ chọn anh trai mình, cô sẽ không vì tình yêu, và sự ích kỷ mà không cần người thân duy của mình.

Điều quan trọng nhất là Ôn Cảm không có làm sai, trong chuyện này là Mặc Tu Trần ‘ghen tuông’ thái quá.

Sau đó, anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế tính tình của mình, cho dù Nhiên Nhiên và Ôn Cẩm gần gũi một chút, anh cũng sẽ không mắt bình tĩnh như lần đó nữa.

Ôn Cẩm đã thật lòng chấp nhận anh, sau khi anh vì Ôn Nhiên – mà đến bệnh viện để khám sức khỏe, Ôn Cẩm đã gọi cho anh, nói rằng Có Khải đã nói cho anh ấy biết về việc anh đến khám sức khỏe.

Và lần này, Ôn Cảm chủ động để Nhiên Nhiên ở bên cạnh anh, hơn nữa, anh ấy cảm thấy anh có khả năng bảo vệ Nhiên Nhiên, ít nhất là hơn một người đàn ông đi lại không tiện như anh ấy.

FÙm. 10. – “Nhiên Nhiên, đừng nói chuyện, chúng ta đi ngủ…”

Nhìn vẻ mặt ửng hồng của Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần trầm thấp cười, bế cô rời khỏi sô pha, đi vài bước tới bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, thân hình cao lớn của anh lập tức đè lên.

“Nhiên Nhiên, hôn anh!”

Ánh mắt thiêu đốt của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, lòng bàn tay to nóng bỏng của anh đi từ góc váy của cô tiến vào, một đường đi lên…

“Bảo bối, anh yêu eml”

x* Đồng thời lúc này, nhà cũ nhà họ Mặc.

Tiêu Văn Khanh đang ở trong phòng khách đợi Mặc Tử Hiên trở về, khi bà ta đang bàn bạc chuyện với ông ta, ngoài hành lang, cánh cửa đột ngột mở ra, bà ta mỉm cười đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, mở miệng hô: “Tử Hiên, con về…Kính, Kính Đăng!”

Nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên hành lang, vẻ mặt của Tiêu Văn Khanh thay đổi, không hiểu sao khi bà nhìn thấy đôi mắt đen của ông ấy, khiến bà ta cảm thấy rùng mình.

Mặc Kính Đằng đột nhiên không nói một lời mà trở về, vẻ mặt có chút không ổn.

Ánh mắt ông ấy nhìn bà ta dường như chứa đựng sự tức giận và sát khí mạnh mẽ, đúng, chính là sát khí, bà ta không biết chuyện gì đã xảy ra với Mặc Kính Đằng, tại sao ông ấy lại nhìn mình với ánh mắt như vậy.

Bà ta muốn cười, nhưng ngay cả một nụ cười giả tạo bà ta cũng không cười nỗi.

Bởi vì, phía sau Mặc Kính Đằng có hai người đàn ông mạnh mẽ, đó là vệ sĩ của ông ấy.

Trong phòng khách ánh đèn pha lê chói mắt, ông ấy mặc đồ đen, hai vệ sĩ bên cạnh cũng mặc đồ đen, làm đèn sáng đột nhiên mờ đi.

Hơi lạnh tỏa ra từ trên người ông ấy khiến nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, bà ta cứng đò đứng tại chỗ, há miệng không phát ra tiếng động, cho đến khi Mặc Kính Đằng vươn tay bóp cổ bà ta, ánh mắt của ông ấy sắc bén như một mũi dao xuyên qua người bà ta, bà ta hoảng sợ mở to mắt: “Kính Đằng…ông làm gì vậy?”

Giọng bà ta run lên, khó khăn mở miệng.

| Trên trán Mặc Kính Đằng nồi lên gân xanh, ánh mắt ông ấy nhìn bà ta lạnh lùng dữ tợn, từng câu từng chữ mà ông ấy nói ra đều mang theo vẻ khát máu: “Nói đi, tên gian phu kia là ail”

Cơ thể Tiêu Văn Khanh đột nhiên run lên, sắc mặt bà ta từ xanh trở nên trắng bệch, tái xanh vì thở không nổi, bà ta khó chịu vùng vấy: “Tôi không biết…ông đang nói cái gì.”

“Chưa thấy quan tài thì chưa đỗ lệ đúng không, Sâm, để cho bà ta xem những bức ảnh đó.”

Lời nói của Mặc Kính Đằng vừa dứt, Sâm đang đứng bên cạnh ông ấy trả lời “Vâng”, ngay lập tức anh ta lấy ra một xấp ảnh từ trong túi của mình. Tất cả đều là sườn mặt và đằng sau, bị mờ không rõ, ở những thời điểm và địa điểm khác nhau.

Khi Tiêu Văn Khanh nhìn thấy những bức ảnh đó, chân bà ta chợt mềm nhữn ra, nếu Mặc Kính Đằng không dùng lực bóp cổ bà ta, bà ta đã ngã xuống đất rồi.

Thân thể bà ta run lên như sàng lọc xác, vẻ mặt của bà ta trừ sợ hãi ra cũng chỉ còn sợ hãi, trong lòng bà ta vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi, thậm chí bà không thể nói ra lời phủ định.

“Nói đi, tên gian phu kia là ai?”

Không biết Mặc Kính Đằng đã lấy những bức ảnh này ở đâu, nhưng thật tiếc là chúng đều được chụp từ phía sau và bóng cũng bị mờ. Có thể thấy Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất đã cần thận đến mức nào, cho dù là ở nơi khác, ở ngoài tầm nhìn của ông ấy, cũng chỉ giới hạn ở giường của khách sạn, khi ra ngoài hiếm khi ở cùng nhau.

Thỉnh thoảng xuất hiện cùng nhau, tất cả đều đội mũ và đeo khẩu trang, đặc biệt là người đàn ông kia, hoàn toàn không nhìn thầy mặt.

Ngay khi Tiêu Văn Khanh nghĩ rằng mình sẽ ngạt thở chết, Mặc Kính Đằng đã ném bà ta ra xa, Tiêu Văn Khanh mắt sức, không chịu nổi sự thô lỗ của ông ấy, ngã ra xa một mét, bà ta đập đầu vào chân bàn trà, kêu lên thảm thiết.

“Mẹ, ba, ba đang làm gì vậy?”

Ở cửa, những gì mà Mặc Tử Hiên nhìn thấy khi trở về nhà chính là cảnh tượng này.

Tiêu Văn Khanh nhéch nhác ngã xuống bên cạnh bàn trà, Mặc Kính Đằng tràn đầy sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Văn Khanh ở trên mặt đất, dáng vẻ của ông ấy giống như muốn ăn thịt uống máu của bà ta.

Nhìn thấy Mặc Tử Hiên chạy tới, trong mắt Tiêu Văn Khanh hiện lên một tia hy vọng, bà ta vội vàng hét lên: “Tử Hiên, mau đến cứu mẹ, ba con muốn giết mẹ.”

Mặc Tử Hiên bị ánh mắt sát ý của Mặc Kính Đằng làm cho kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì một đống ảnh đã rơi xuống trước mặt anh: “Anh hãy tự mình xem mẹ anh đã làm gì”

Trong lòng Mặc Tử Hiên ớn lạnh, anh ta theo bản năng nhìn xuống.

“Tử Hiên, đừng nhìn. Tử Hiên, là mẹ bị oan.”

Tiêu Văn Khanh hoảng sợ bò tới, cố gắng ngăn cản không cho Mặc Tử Hiên nhìn thấy những bức ảnh đó. Nhưng bà ta còn chưa bò tới nơi, Mặc Kính Đằng đột nhiên bước tới, dùng chân giẫãm lên mu bàn tay bà ta, tiếng thét thảm thiết của bà ta vang vọng cả biệt thự.