Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 277: Bí mật bị bại lộ



“Nếu không có chuyện gì khác thì con sẽ cúp máy.”

Mặc Tu Trần im lặng hồi lâu, sau khi gọi tên anh Mặc Kính Đẳng ở đầu bên kia điện thoại cũng im lặng.

Anh không muốn hỏi làm sao mà Mặc Kính Đằng biết, biết được bao nhiêu.

Vốn dĩ anh cho rằng mình không quan tâm đến chuyện của “nhà bọn họ”, anh chỉ có thể thờ ơ, không có tình cảm gia đình nào.

Nhưng mà, bây giờ anh mới nhận ra trong lòng anh vẫn còn quan tâm một chút, chỉ vì quan tâm nên mới hận.

Hận ông ấy nhẫn tâm với mẹ con anh, hận ông ấy bao năm nay không thèm để ý tới anh, hận ông ấy lần trước ra tay với người phụ nữ anh yêu, tất cả hận thù cộng lại, lập tức loại bỏ tình thân mỏng manh đó.

“Tu Trần, đợi đến ngày ba gặp lại mẹ con, ba sẽ đích thân xin lỗi bà ấy. Bây giờ, ba muốn biết, con có kế hoạch gì, ba sẽ không bỏ qua cho Tiêu Văn Khanh. Ngày đó con nói bà ta ngoại tình, có phải con biết người đàn ông đó là ai2”

Tiêu Văn Khanh luôn rất cần thận, nếu Mặc Kính Đằng không dốc hết sức lực, ông ấy đã không thể tìm ra manh mối, nhưng dù vậy, trong thời gian ngắn, ông ấy vẫn chưa tìm ra rốt cuộc người đàn ông đó là ai.

“Ngô Thiên Nhất.”

Mặc Tu Trần thờ ơ nói ra một cái tên.

“Ngô Thiên Nhất? Hoá ra là ông ta!”

Giọng điệu của Mặc Kính Đằng như nghiến răng nghiền lợi, hương vị khát máu. Không nghĩ cũng biết, khi ông ấy đã biết được sự tồn tại của kẻ đã ngoại tình với vợ mình, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua.

“Những năm qua, Ngô Thiên Nhất lợi dụng mối quan hệ của Tiêu Văn Khanh có được máy tỷ tệ, sở hữu ba công ty và vốn cổ phần khác. Là An Liên, Khánh Đạt và Lâm Huy, hai công ty đầu tiên, ông ta và Tiêu Văn Khanh là cỗ đông lớn, công ty cuối cùng, ông ta là ông chủ thực sự đứng sau.”

Lý do tại sao Mặc Tu Trần lại nói chỉ tiết như vậy là bởi vì anh muốn mạnh mẽ đả kích Mặc Kính Đằng, chê cười ông ấy ngu ngốc cỡ nào, tự cho mình là người thông minh, nhưng cuối cùng lại giúp vợ và người tình của vợ kiếm tiền.

Ba công ty đó đã hợp tác với tập đoàn MS được 5 năm, có thể thấy, ông ấy yên tâm về Tiêu Văn Khanh như thế nào.

“Tu Trần, ba nghe nói con đã thay đổi ba công ty đó. Nhiều năm qua, ba quá bất cần nên mới bị Tiêu Văn Khanh lợi dụng mà không biết gì, ba nhất định phải tự tay giết chết bà ta và tên gian phu đó. Từ nay công ty chỉ có một mình con, mặc kệ Tử Hiên có phải là con ruột của ba hay không, từ nay về sau nó cũng sẽ không nhận được một xu hay một đồng nào nữa.”

Mặc Tu Trần cười lạnh: “Con không phải Tiêu Văn Khanh, không cần lấy tiền và quyền tới mua chuộc con. Con chỉ cần những thứ thuộc về con, không phải của con, đưa cho con con cũng không thèm.”

Những phần nào là của anh, anh sẽ không chia cho người khác.

Nhiều năm qua, anh đem lại bao nhiêu lợi nhuận cho tập đoàn MS, trong lòng anh biết rất rõ.

“Ba không có ý đó, Tu Trần, nếu trong những năm này tập đoàn không có con, thì có lẽ bây giờ Tiêu Văn Khanh và tình nhân của bà ta đã có được công ty rồi. Những thứ kia là con xứng đáng có được.”

Xem ra Mặc Kính Đằng đã thực sự thức tỉnh.

Dựa theo cách ông ấy bao dung Tiêu Văn Khanh, bà ta muốn gì ông ấy đều cho, bà ta giới thiệu công ty nào ông ấy sẽ hợp tác với công ty đó, trong tình huống như vậy, Tiêu Văn Khanh muốn đào rỗng công ty của ông ấy thực sự không khó.

Trước đây ông ấy không biết tại sao ông ấy lại si mê Tiêu Văn Thanh đến vậy, mãi cho đến lần trước phát hiện ra trong người mình bị nhiễm độc mãn tính, ông ấy mới dần dần hiểu ra điều gì đó.

Mấy năm qua chắc chắn Tiêu Văn Khanh đã cho ông ấy dùng thuốc, nhưng nó không phải là độc tính, mà là một số loại thuốc khác…

Ôn Nhiên đã quen với việc ngủ trong vòng tay của Mặc Tu Trần, trong lúc mơ màng cô không cảm nhận được hơi thở và hơi ấm của anh nên đã tỉnh lại.

cũng không thèm.”

Những phần nào là của anh, anh sẽ không chia cho người khác.

Nhiều năm qua, anh đem lại bao nhiêu lợi nhuận cho tập đoàn MS, trong lòng anh biết rất rõ.

“Ba không có ý đó, Tu Trần, nếu trong những năm này tập đoàn không có con, thì có lẽ bây giờ Tiêu Văn Khanh và tình nhân của bà ta đã có được công ty rồi. Những thứ kia là con xứng đáng có được.”

Xem ra Mặc Kính Đằng đã thực sự thức tỉnh.

Dựa theo cách ông ấy bao dung Tiêu Văn Khanh, bà ta muốn gì ông ấy đều cho, bà ta giới thiệu công ty nào ông ấy sẽ hợp tác với công ty đó, trong tình huống như vậy, Tiêu Văn Khanh muốn đào rỗng công ty của ông ấy thực sự không khó.

Trước đây ông ấy không biết tại sao ông ấy lại si mê Tiêu Văn Thanh đến vậy, mãi cho đến lần trước phát hiện ra trong người mình bị nhiễm độc mãn tính, ông ấy mới dần dần hiểu ra điều gì đó.

Mấy năm qua chắc chắn Tiêu Văn Khanh đã cho ông ấy dùng thuốc, nhưng nó không phải là độc tính, mà là một số loại thuốc khác…

Ôn Nhiên đã quen với việc ngủ trong vòng tay của Mặc Tu Trần, trong lúc mơ màng cô không cảm nhận được hơi thở và hơi ấm của anh nên đã tỉnh lại.

` _ Cô tính toán, khi anh và Cố Khải sắp nói chuyện xong, Ôn Nhiên sẽ giơ tay lên mở cửa.

Tuy nhiên, Mặc Tu Trần lại không có ý định cúp máy, giọng điệu của anh thay đổi, thậm chí còn nhắc đến cô.

“Vài ngày nữa là đến sinh nhật của ba mẹ Nhiên Nhiên. Lúc trước, Ôn Cẩm gọi điện nói cho tôi biết, anh ấy định nói sự thật cho Nhiên Nhiên biết vào ngày sinh nhật của ba mẹ hai người họ.”

Ôn Nhiên giật mình, trong mắt xinh đẹp nhanh chóng hiện lên một tầng nghỉ ngờ.

Đầu bên kia điện thoại, đương nhiên Cố Khải hiểu được Mặc Tu Trần nói sự thật là sự thật gì, trong lòng anh ấy hơi kích động, còn rất căng thẳng, anh ấy lo lắng nói: “Như vậy không sao chứ? Sẽ không quá gấp chứ? Ba tôi vẫn đang ở nước D.

Cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy…”

“Cố Khải, không phải cậu muốn nhận Nhiên Nhiên lâu rồi sao?

Khó khăn lắm Ôn Cẩm mới đồng ý nói cho Nhiên Nhiên biết.

Cậu không cần phải lo lắng, thực ra, tôi cũng cảm thấy đã đến lúc nói với Nhiên Nhiên rồi. Để cô ấy biết thân thế của mình từ miệng người khác thì thà rằng để Ôn Cẩm nói cho cô ấy biết…”

Những người khác mà Mặc Tu Trần nói là Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh hoặc là Mặc Tử Hiên.

Có lẽ anh ta chỉ quên Ôn Nhiên trong một thời gian ngắn ngủi, có thể một ngày nào đó anh ta sẽ khôi phục trí nhớ.

Anh không hề biết Ôn Nhiên đang ở bên ngoài.

Lúc này Ôn Nhiên sững sờ đứng ngoài cửa, màu của máu trên mặt nhạt đi từng chút một, trong đầu cô như có một quả bom nỗ tung, qua hồi lâu, tất cả đều trở nên trồng rỗng.

Chỉ có câu nói của Mặc Tu Trần cứ lặp đi lặp lại bên tai cô, cô cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay to vô hình nắm chặt, cơn đau nhói lập tức truyền đến từng tế bào tứ chỉ, cuối cùng đến cả thở cũng trở nên khó khăn.

Cô không biết cô lấy đâu ra sức lực, cô đột nhiên giơ tay dùng sức đầy cửa ra, chỉ nghe thấy tiếng rằm, tắm cửa va vào tường phát ra tiếng động, trên ghế sô pha, người đàn ông đang nói điện thoại đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cô tái nhợt đứng ở cửa, anh chợt sững người!

Cách không trung, hai mắt Ôn Nhiên mờ mịt nước mắt nhìn Mặc Tu Trần. Có lẽ trong phòng có khói mờ mịt, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cố gắng mở to hai mắt yên lặng nhìn anh, cô muốn hỏi, những gì anh vừa nói là có ý gì?

Tuy nhiên, khi cô vừa mở miệng, cô lại không thể thốt nên lời…