Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 280: Nằm xuống một lúc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột nhiên Mặc Tu Trần có chút lo lắng, vừa rồi khi Ôn Nhiên biết được thân thế của mình, cô vô cùng tự trách bản thân, cảm thấy buồn vì suýt chút nữa đã hại chết anh trai…

Nếu biết mẹ của Có Khải qua đời vì ngày đêm thương nhớ cô, liệu cô sẽ lại tự trách mình nữa không.

Nghe thấy những lời của Mặc Tu Trần, Cố Khải cũng phụ hoạ nói: “Nhiên Nhiên, anh sẽ không ép em làm gì cả, anh chỉ muốn em biết rằng em không chỉ có một gia đình. Em may mắn hơn những cô gái khác bởi vì em có hai gia đình, trước đây chỉ có một anh trai Ôn Cẩm bảo vệ em, sau này em sẽ có hai anh trai.”

Anh ấy cố gắng “nói tết” về mình: “Sau này, anh sẽ cố gắng làm một người anh tốt, cùng Ôn Cẩm bảo vệ em, không cho ai bắt nạt em.”

Nói như vậy có hơi khác người, Cố Khải không nói tiếp được nữa, cho nên anh ấy dừng lại.

Chủ yếu là vì sự im lặng của Ôn Nhiên, anh ấy không hiểu được suy nghĩ của cô, trong lòng lại bắt đầu bất an, người em gái mà anh ấy không dễ dàng gì mới tìm thấy, nhưng bởi vì trước đây xa lạ, trong chốc lát khó gần gũi, đây là chuyện bình thường.

Anh ấy tự dặn lòng không được lo lắng.

Để cho Nhiên Nhiên có thời gian, em ấy vốn dĩ là một cô gái có suy nghĩ tinh tế, đương nhiên sẽ suy nghĩ nhiều hơn.

Trong nhà có một vài phút im lặng.

Chương 280. Năm xuống một lúc Cuối cùng, Ôn Nhiên phá vỡ sự im lặng, cô nhẹ giọng nói: “Em biết rồi, nếu như các anh không có việc gì nữa thì tối nay chúng ta dừng ở đây thôi.”

Cô ngắng đầu nhìn Cố Khải, trước đây cô thường gọi anh ấy bằng một xưng hô rất thân mật và lưu loát, nhưng lúc này cô lại trở nên cứng đờ, mắt tự nhiên vô cớ: “Anh Cố, anh cũng về nghỉ ngơi đi.”

Cố Khải định trả lời, nhưng Mặc Tu Trần đã lên tiếng trước: “Bây giờ đã muộn rồi, hay là Cố Khải ở lại đi, dù sao thì cũng có nhiều phòng cho khách.”

Anh ấy muốn rèn sắt khi còn nóng, nếu Ôn Nhiên đã biết thân thế của mình, nên Cố Khải cũng có thể ở lại đây qua đêm, sáng mai sẽ ăn sáng cùng Nhiên Nhiên. Mấy ngày trước, Cố Khải rất bận, vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt Nhiên Nhiên.

Trong mắt Cố Khải loé lên một chút xúc động, nhưng anh ấy nhìn Ôn Nhiên, sau đó đứng dậy, anh ấy giả vờ bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Không sao, tôi lái xe về cũng không mắt nhiều thời gian lắm, Nhiên Nhiên, em nghỉ ngơi đi nhé, anh đi đây.”

Anh ấy nói xong liền xoay người rời đi.

“Anh Cố!”

Ôn Nhiên đứng dậy, ngăn Cố Khải lại.

Cố Khải quay đầu lại, nhìn cô với vẻ vui mừng.

Ôn Nhiên nhấp môi: “Đã muộn rồi, anh ở lại đi.”

Mặc dù cô không thể đối mặt với anh ấy tự nhiên ngay lập tức, mặc dù trong lòng cô vẫn còn rất loạn, nhưng cô biết tâm trạng hiện tại của Có Khải không tốt hơn cô là bao.

Vừa rồi anh ấy vội vàng đến, không biết anh ấy đã phóng xe nhanh như thế nào, chắc chắn là rất lo lắng.

Mà lúc này anh ấy về, tâm trạng cũng không bình tĩnh, lái xe ban đêm không an toàn bằng ban ngày, hơn nữa cảm xúc của anh ấy cũng không tốt, cô không yên tâm để anh áy lái xe về.

Trong mắt Cố Khải hiện lên một tia vui mừng, giữa đôi lông mày tuấn tú hiện lên một nụ cười rạng rỡ, giống như Nhiên Nhiên để anh ấy ở đây một đêm so với khi hoàn thành những ca phẫu thuật có độ khó cao kia khiến anh ấy vui vẻ hơn: “Ừ, anh ở lại, em cũng nghỉ ngơi sớm đi. “

“Cậu tự chọn phòng đi.”



“Vâng.”

Ôn Nhiên không hỏi nữa, đêm nay cô cũng không vội.

Cô nghĩ, ngày mai cô đi gặp anh trai, chắc chắn anh ấy phải biết nhiều hơn Mặc Tu Trần và Cố Khải.

Cả đêm nay, Ôn Nhiên vẫn mắt ngủ.

Cô được Mặc Tu Trần ôm vào lòng, nhắm mắt lại nhưng không ngủ được, trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh giống như trang chiếu, từ từ hiện lên trước mắt cô.

Giống như một giấc mơ, cô không biết có phải là mơ không, khi tỉnh mộng, cô vẫn chỉ là Ôn Nhiên, con gái ruột của ba mẹ và em gái ruột của anh trai cô.

Tuy nhiên, có một giọng nói khác trong lòng cô nói với cô đây không phải là mơ, đó là sự thật.

Cô không phải họ Ôn, cô vốn mang họ Cố.

Là con gái của nhà họ Cố, em gái mà Cố Khải đã tìm kiếm trong nhiều năm, thậm chí còn có khả năng chính là ân nhân cứu mạng mà Mặc Tu Trần đã tìm kiếm trong nhiều năm. Lúc trước Mặc Tu Trần và Cố Khải đã từng nhắc tới, bọn họ đều nhất trí cho rằng cô gái nhỏ đã cứu Mặc Tu Trần chính là em gái của Cố Khải.

Nói như vậy, người mà bọn họ đang tìm kiếm rất có khả năng là cùng một người.

Mặc Tu Trần cũng nói lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đã mang cho anh cảm giác giống với cảm giác của cô gái nhỏ năm đó.

Cho nên anh đã chú ý đến cô, khi Tiêu Văn Khanh ra lệnh cho Chu Lâm làm hại cô, anh đã thuyết phục Chu Lâm cứu cô.

Ngoài ra, giấc mơ khó hiểu của cô, cơn ác mộng đã ám ảnh cô từ khi còn nhỏ, nếu cậu bé trong giấc mơ của cô là Mặc Tu Trần, thì trong giấc mơ đó, ai là người tiêm cô, tại sao bọn họ lại phải tiêm cô…

Tại sao cô không nhớ những chuyện đó, quên tắt cả?

Quá nhiều nghỉ ngờ lượn lờ trong lòng, đuổi hết cơn buồn ngủ ra ngoài, nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến Mặc Tu Trần ở bên cạnh, cô chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tuy nhiên, cho đến rạng sáng cô cũng không ngủ nỗi.

Mặc Tu Trần ở bên cạnh cô không biết đã ngủ say từ lúc nào, có lẽ là nửa đêm, cô có thể cảm giác được lúc đầu anh không ngủ, nhưng anh không nói mà ôm chặt lấy cô.

Cô giữ nguyên tư thế cả đêm, có chút mệt mỏi liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông bên cạnh, nhẹ nhàng gỡ bàn tay to lớn của anh ra, định đứng dậy, nhưng khi cô vừa định đứng lên, người bên cạnh đã tỉnh lại.

“Nhiên Nhiên!”

Anh lại ôm lấy cô bằng bàn tay to lớn của mình, đôi mắt anh mở ra, mang theo cảm giác buồn ngủ và căng thẳng, ánh mắt anh nhìn cô thật chặt.

Trong lòng Ôn Nhiên đau xót, khẽ cười với anh, nhẹ giọng nói: “Anh ngủ tiếp đi.”

“Cả đêm em đã không ngủ rồi, bây giờ em muốn đi đâu?”

Mặc Tu Trần đau lòng nhìn cô, anh cũng mới vừa ngủ thiếp đi không bao lâu, anh im lặng ở bên cô cả đêm, mãi đến rạng sáng anh mới ngủ, không ngờ anh vừa ngủ cô lại muốn rời đi.

“Em không ngủ được, em muốn dậy.”

Ôn Nhiên khẽ mím môi.

“Nhiên Nhiên, em không ngủ thì sức khoẻ của em sao có thể chịu đựng được, nghe anh, ít nhất phải ngủ một lát, nếu anh trai em nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của em, anh ấy sẽ đau lòng.”

Ôn Nhiên sững sờ, nhát thời không biết “anh trai” mà anh đang nói đến là Ôn Cẩm hay Có Khải.

Mặc Tu Trần cúi đầu hôn lên trán cô, đôi môi mỏng ấm áp đặt lên da thịt trên trán cô, nhẹ nhàng giải thích: “Anh nói là Ôn Cảm, anh biết trong lòng em có rất nhiều nghi ngờ, chắc chắn muốn đến tìm anh ấy, nhưng nếu em xuất hiện trước mặt anh ấy với dáng vẻ này thì chắc chắn anh ấy sẽ đau lòng.”