Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 426



Trong xe phía sau, Bạch Tiểu Tiểu thò đầu ra ngoài, cô ấy không tự ngồi lên xe lăn được, lại không muốn Lạc Hạo Phong ôm mình, nên cô ấy chỉ đành quay sang cầu cứu Ôn Nhiên.

“Được!”

Ôn Nhiên đồng ý, rút tay đang bị Thẳm Ngọc Đình nắm ra, cô xoay người đi tới giúp Bạch Tiểu Tiểu.

“Tu Trần!”

Thẩm Ngọc Đình nhìn ánh mắt của Mặc Tu Trần đang đi theo Ôn Nhiên, cô ấy nhẹ nhàng gọi anh.

Mặc Tu Trần nghe tiếng, anh quay đầu lại nhìn Thẳm Ngọc Đình ở trước mặt, khóe môi nhàn nhạt cong lên: “Cố Khải nói em bị ốm, hiện tại khoẻ hơn rồi chứ?”

Một câu nói đơn giản thôi đã khiến Thẳm Ngọc Đình muốn khóc, mũi cô ấy chua xót, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên một nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn anh, em cũng khoẻ hơn rồi.”

Giọng điệu của Mặc Tu Trần hờ hững, không nghe ra được có bao nhiêu quan tâm: “Vậy thì tốtI”

Sau đó, anh quay đầu nhìn Ôn Nhiên ở cách đó vài bước, Bạch Tiểu Tiểu đã được cô đỡ ngồi vào xe lăn, cô đang đầy Bạch Tiểu Tiểu đi về phía anh.

“Mặc Tu Trần, cho tôi mượn Nhiên Nhiên nhà anh một lát.”

Bạch Tiểu Tiểu cười nhìn Mặc Tu Trần, cô ấy và Lạc Hạo Phong ở cùng nhau cứ cảm thấy kỳ quái và không thoải mái, nên cô ấy để Ôn Nhiên đầy mình.

“Đi thôi, chúng ta vào trước đi, hai cô đi theo sau.”

Lạc Hạo Phong bước tới, dùng khuỷu tay đụng vào người Mặc Tu Trần, sau đó chào hỏi Ôn Cẩm ở bên cạnh, cuối cùng mới nói với Ôn Nhiên.

“Nhiên Nhiên, hay là để anh đầy Tiểu Tiểu cho.”

Ôn Cảm liếc qua Thẩm Ngọc Đình đang đứng bên cạnh Mặc Tu Trần, mặc dù cô ấy đang che giấu cảm xúc của mình, nhưng anh ấy vẫn có thể nhìn ra được, ánh mắt của cô ấy khi nhìn Mặc Tu Trần có đè nén tình yêu.

“Không cần đâu anh, anh cùng Tu Trần và Lạc Hạo Phong vào trước đi. Em đầy Tiểu Tiểu, không vội.”

Cô vừa đẩy Bạch Tiểu Tiểu, vừa cẩn thận nhìn vào biệt thự.

“Viện trưởng Có ra rồi!”

Lạc Hạo Phong là người đầu tiên nhìn thấy Cố Nham bước ra khỏi biệt thự, anh ấy nhắc nhở mọi người.

“Các cháu đều đến rồi đấy à, hoan nghênh hoan nghênh, Nhiên Nhiên đâu.”

Người đầu tiên mà Cố Nham nhìn thấy là Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong, hai người cao lớn chặn mắt Ôn Nhiên nhỏ nhắn ở phía sau.

“Chú Cố, Ôn Nhiên ở phía sau. Lần này là cô ấy trở về nhà của mình, chú không cần chào hỏi cô ấy đâu, chỉ cần chào hỏi chúng cháu là được, đúng không Tu Trần.”

Lời nói của Lạc Hạo Phong khiến Cố Nham bật cười, nhưng ánh mắt của ông ấy lại lướt qua bọn họ, nhìn về phía Ôn Nhiên, bước chân cũng không dừng lại.

Cho dù ông ấy không chào đón bắt cứ ai trong số họ, cũng không thể bỏ bê con gái của mình. Mặc dù đây là nhà của Nhiên Nhiên, nhưng đây cũng là lần đầu tiên con bé về nhà.

Khi ông ấy đi đến trước mặt cô, ông ấy chào hỏi Bạch Tiểu Tiểu và Ôn Cẩm, nhìn Ôn Nhiên mà vui mừng đến mức không nói nên lời.

Ôn Nhiên đang đẩy Bạch Tiểu Tiểu dừng lại, ánh mắt mọng nước kích động nhìn hốc mắt ẩm ướt của Có Nham, trong lòng cô cảm xúc cũng đang phập phòng, khoé mắt liếc nhìn biệt thự, một tiếng “ba” không tự chủ được mà thốt ra.

“Nhiên Nhiên!”

Cố Nham vui mừng đến mức không biết phải làm gì mới tốt.

Đôi mắt sâu và khôn ngoan đầy ẩm ướt.

Bên cạnh, tâm trạng của Ôn Cẩm phức tạp, nhưng ánh mắt anh ấy nhìn Ôn Nhiên lại tràn đầy cưng chiều và khích lệ.

Anh ấy rất vui mừng vì cuối cùng Nhiên Nhiên cũng đã đoàn tụ cùng ba ruột của mình. Sau khi ba mẹ của hai anh em cô qua đời, cô vẫn còn có một người ba yêu thương mình, đó là một chuyện tốt.

Đi được máy bước, ánh mắt Mặc Tu Trần ngưng lại.

Dừng lại một lúc, anh đi hai bước tới gần cô, nắm lấy tay cô đang đẩy xe lăn, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, em đã gọi chú Cố rồi, vậy bây giờ chúng ta đi thăm mẹ em trước.

Ngọc Đình, Bạch Tiểu Tiểu giao cho em.”

Lạc Hạo Phong và Ôn Cẩm đều là khách, lại còn là đàn ông, suy cho cùng thì chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu sẽ không tiện cho lắm.

Gần như là Thẩm Ngọc Đình lớn lên ở nhà họ Có, ở đây cũng coi như là nhà của cô ấy. Để cô ấy chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu cũng không quá đáng chút nào.

“Vâng!”

Ánh mắt của Thẳm Ngọc Đình lướt qua Ôn Nhiên, cô ấy đi về phía họ.

Mặc Tu Trần dẫn Ôn Nhiên đivào biệt thự, Cố Nham nhanh chóng đi theo, giới thiệu cây cối và đồ vật trong biệt thự cho Ôn Nhiên, đưa cô vào nhà gặp mẹ cô.