Cưới Trước Yêu Sau: Sủng Riêng Mình Vợ

Chương 13: Nước hoa



Sau khi tiễn mẹ Phùng và Phùng Kỳ rời khỏi nhà, trời cũng đã sụp tối. Lưu Yển Nguyệt thở dài mệt mỏi tựa lưng vào tường, mắt thẫn thờ nhìn vào hư vô. Anh nhíu mày quay sang lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy?”.

“Không có gì, chỉ là dạo này công việc hơi phức tạp. Lại quản lý thêm mấy công ty của mẹ nên hơi mệt”.

Phùng Dịch đau lòng xoa đầu cô: “Vậy là hôm nay em nghỉ làm để đi thư giãn sao?”.

Lưu Yển Nguyệt ngước mắt khẽ gật đầu: “Ừm”.

“Thật xin lỗi”.

Nghe lời xin lỗi từ anh, cô hơi kinh ngạc hỏi lại: “Xin lỗi việc gì?”.

“Anh đã phá hỏng cả ngày nghỉ của em”.

Ánh mắt nhìn anh tràn đầy ngạc nhiên, sau đó cô nở nụ cười, lắc đầu: “Không sao cả, ngày hôm nay đi cùng anh rất vui”.

“Em vui là tốt rồi”, ngừng một chút anh lại nhớ đến hoa tươi lúc đi về cô và anh đã mua liền lên tiếng hỏi: “Hoa đó em mua về làm gì thế?”.

“À, em quên mất”, Lưu Yển Nguyệt day day thái dương xoay người đi vào trong. Sau đó bê đống hoa đặt trong chậu nước đi lên tầng. Nhìn cô cực nhọc như vậy, Phùng Dịch chạy đến giúp đỡ, anh ngước mắt nhìn sang, hỏi: “Em muốn đem đi đâu”.

“Đem lên căn phòng trống ở tầng trên cùng”, dứt lời cô có hơi nhăn mặt. Trong lòng thầm cảm thán sức lực của anh, dù chỉ cách hai, ba tầng nhưng mà với một đống hoa với nước chắc cũng tốn không ít sức đâu.

Tay anh vươn ra chạm vào chân mày đang nhăn lại vuốt vẻ, môi nở nụ cười tự tin: “Yên tâm, sức anh không yếu như vậy”, sau đó ghé sát tai cô nói tiếp: “Còn có thể làm em cả ngày không thể xuống giường”.

Lưu Yển Nguyệt: “…”, khóe môi giật giật, hai mắt trợn tròn cảm thán người này sao lại vô liêm sỉ như vậy chứ? Anh đã thử hay chưa mà có được tự tin như vậy hả?

“Cạch”.

“Được rồi, cảm ơn anh”, mắt nhìn anh đặt chậu nước xuống, khóe môi cô cong lên, tản đá lớn trong lòng rơi xuống cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Phùng Dịch đen mặt, không vui nhìn về phía cô: “Chẳng phải chúng ta là vợ chồng à? Em cảm ơn như vậy chẳng phải là rất khách sao sao, như vậy đã coi anh là người ngoài rồi”.

Lưu Yển Nguyệt cười cười xoa dịu anh: “Chẳng phải cô giáo lớp 1 đã dạy, khi được giúp đỡ phải nói cảm ơn sao? Anh không thể không nghe lời cô được, lúc trước anh cũng nói là phải nghe lời cô giáo mà”.

Phùng Dịch: “…”, anh thực sự có nói à?

Thấy vẻ mặt không tin của anh, cô lại nói: “Đây chỉ là phép lịch sự bày tỏ lòng biết ơn của em đối với anh. Anh không phải là muốn em thành người vong ơn bội nghĩa chứ? Anh muốn như vậy sao?”.

Phùng Dịch: “…”, thực sự là không thể tranh cãi được với cô mà. Vốn luyến ba mươi lăm năm nay của anh đâu mất hết rồi?

“Phùng Dịch, anh nói xem có đúng hay không?”, cô ôm lấy cánh tay anh lắc lư, gương mặt tỏ vẻ đáng thương. Anh thở dài: “Được rồi, anh không muốn em thành người như vậy, em muốn cảm ơn thì cảm ơn đi”.

“Sao anh nói nghe miễn cưỡng như vậy chứ? Người ta rõ ràng rất có thành ý mà anh chẳng thèm chấp nhận”.

Có ngày anh sẽ bị cô làm cho tức chết mất, sao có thể bị chặn họng như vậy mãi được chứ hả? Ai đó cứu tôi với, help me. Anh cười cười, vuốt mái tóc đen đang buông xõa: “Anh chấp nhận lời của ơn của em, như vậy được rồi chứ?”.

Lưu Yển Nguyệt vui vẻ, gật đầu: “Được rồi”.

[…]

Sau khi anh rời khỏi phòng, nơi đây chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng phát ra từ những bông hoa. Nhiều mùi hương pha trộn lại với nhau tạo ra một loại hương vô cùng độc đáo, vừa thanh mát, vừa dễ chịu tạo ra một sự yên bình hiếm có.

Cô ngồi xuống chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt những chiếc lọ, còn có rất nhiều loại dụng cụ. Tay cô thanh thoát cầm bông hoa hồng lên trước, sau đó rứt từng cánh hoa cho vào chiếc tô bằng thủy tinh.

Từng hành động của cô dường như vô tình nhưng lại là cố ý được Phùng Dịch thu rõ vào tầm mắt. Anh khoanh tay trước ngực, người tựa vào khung cửa lớn im lặng nhìn cô gái nhỏ đang tập trung làm việc.

Chắc chắn đây không phải là nấu ăn bởi vì đơn giản đâu ai nấu ăn mà không vào phòng bếp còn lên tận đây. Làm đang làm nước hoa sao? Cô biết làm cái này à, chậc quên mất, vợ anh rất giỏi mà.

Phùng Dịch lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại, mở máy ảnh lên canh về phía cô mà chụp.

“Tách”.

Anh sững ngờ, quên tắt tiếng mất rồi. Nhìn người phụ nữ trong máy ảnh từ từ quay đầu lại, nhịp tim của anh tăng nhanh lên. Phùng Dịch hít một hơi sâu, không để cô lên tiếng đã giành giải thích trước.

“Ha ha ha, anh thấy cảnh trước mắt vô cùng đẹp không nhịn được muốn chụp lại giữ làm kỉ niệm thôi. Không ngờ lại làm ảnh hưởng đến em”.

Anh gãi gãi đầu cười cười đi đến bên cạnh cô đang ngồi: “Em làm gì vậy?”.

“Nước hoa”.

Phùng Dịch nhướng mày: “Tặng anh sao?”.

Không có lời nào đáp lại anh cả, nhưng anh đã biết rõ đáp án khi bắt gặp gương mặt đỏ ửng thẹn thùng của cô gái kia. Khóe môi anh hơi nhếch lên, trong lòng sảng khoái vô cùng: “Yển Nguyệt, còn chuyện gì em không biết nữa không?”.

Lưu Yển Nguyệt nhàn nhạt đáp: “Rất nhiều”.

“Anh không thấy vậy, những thứ anh không biết, em đều biết rõ là đằng khác. Vợ chồng chúng ta xem như là bù trừ cho nhau”.

Cô ngây người, rồi lại cười nhạt: “Anh học đâu những lời sến súa như vậy hả?”.

Phùng Dịch cụp mắt, tay nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Không có học, chỉ là gặp người mình thích bỗng dưng lại có thể nói ra thôi”.

Ngừng một chút, tay anh nâng mặt cô lên đối diện với tầm mắt mình. Ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi đỏ hồng tự nhiên trước mặt, yết hầu khẽ lay động, lời nói nhẹ nhàng vang lên: “Anh thích em”.

Hai mắt Lưu Yển Nguyệt mở to, lỗ tai bỗng nhiên ù ù không nghe rõ nữa. Anh nói là anh thích cô sao? Yển Nguyệt mở miệng định lên tiếng nhưng đã bị anh ngậm lấy môi, nhẹ nhàng thao túng lao đầu vào nụ hôn truyền miên.

Đến lúc không thở nỗi nữa, Phùng Dịch mới chịu nhả môi cô ra, cả hai nhìn nhau ai nấy không ngừng thở dốc. Sau đó anh lại bật cười: “Trước giờ đều không có bạn gái, những chuyện như thế này đều không có kinh nghiệm. Sau này cùng em luyện tập thêm”.

Lời này là đang giải thích với cô sao? Nhưng anh không nói thì cô cũng biết mà, dù không gặp anh, những việc về anh cô đều có thể nghe qua lời Phùng Kỳ càm ràm. Mà cũng không thể tính từ lời của Phùng Kỳ được, vẫn là anh nên tự giải thích, ừm đúng vậy. Đàn ông đều phải tự nói ra với bạn gái hay vợ.

Bỗng lời nói của anh vang lên, đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ: “Lúc nãy em định nói gì à?”.

“Không… không có…”, cô lắp bắp lên tiếng. Liền nhìn thấy nụ cười phát sáng của anh mà ngượng đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.

Hy vọng trong lòng anh bị đổ nước dập tắt, Phùng Dịch thở dài trong lòng đầy hối tiếc, phải chi cô nói mình cũng thích anh thì hay quá rồi. Anh đứng dậy mang tâm trạng ủ rũ đi ra ngoài. Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Lưu Yển Nguyệt mới ý thức được những việc vừa xảy ra.

Tay cô chạm vào môi mình, nó còn hơi sưng sưng, cảm giác như hơi thở của anh còn quanh quẩn đâu đây. Cảm giác có hơi không chân thực lắm, người lạnh lùng như anh có thể chủ động hôn cô sao? Không phải, lúc nãy áp sát vào người anh, tai cô còn nghe thấy tiếng tim đập của anh rất lớn, còn có cả tiếng của tim mình nữa.

Hai tiếng hòa lẫn với nhau, không rõ tiếng nào của anh, tiếng nào của cô. Không biết Phùng Dịch có nghe thấy hay không? Có lẽ là không đâu, anh bận chú tâm vào việc hôn cô còn gì.

Nhưng mà cô sai rồi cô gái ạ. Bên ngoài căn phòng, Phùng Dịch tựa lưng vào tường, nhớ lại những chuyện ban nãy. Ngoài tiếng tim anh hình như còn có tiếng đập của tim cô. Nghĩ đến đây, môi anh hơi cong lên, chậc vợ yêu có lẽ cũng đã rung động với anh rồi, anh phải chọn tuyệt chiêu “đánh nhanh thắng nhanh” thôi.

[…]

Mấy ngày sau, lúc ăn sáng xong, Lưu Yển Nguyệt định xách túi lên chuẩn bị đi làm như thường khi chợt khựng người lại. Mắt nhìn qua người đàn ông ngòi bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, Phùng Dịch ngẩn đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”.

Lưu Yển Nguyệt mím môi cúi đầu lấy trong túi xách ra một chai thủy tinh tương tự như nước hoa. Phùng Dịch nhướng mày khó hiểu: “Đây là?”.

“Nước hoa, hôm qua em mới làm xong. Tặng cho anh”, nói xong, cô gái kia ngại ngùng định bỏ chạy nhưng anh nhanh tay kéo lại, ôm cô ngồi lên đùi mình. Lưu Yển Nguyệt bị hành động của anh làm cho ngây người, hoảng loạn định đứng dậy nhưng lại bị anh giữ chặt.

“Anh… anh làm gì vậy, em còn đi làm”.

“Chờ đã, nói vài câu sẽ không trễ đâu”.

Cánh tay anh ôm chặt chiếc eo thon thả, môi cong lên vì vui vẻ: “Cái này chỉ là cho mình anh thôi sao?”, mắt anh dán vào cái chai thủy tinh trên bàn. Cô gật đầu lắp bắp: “Ph… phải”.

Nghe lời nói của cô, chân mày anh nhíu chặt lại: “Anh làm gì khiến em sợ hãi sao?”.

“Không có”.

“Vậy em lắp bắp như vậy làm gì?”.

Lưu Yển Nguyệt mím môi: “Anh đừng làm những hành động thân mật như vậy”.

“Sao lại không? Chúng ta là vợ chồng, thậm chí còn làm những chuyện thân mật hơn kia kìa. Chỉ như này em đã như vậy, nếu làm chuyện kia thì sẽ thế nào?”.

Cô cúi đầu cắn môi không lên tiếng, bỗng môi cô bị một bàn tay chạm vào, giọng nói trầm ấm của anh vang lên: “Đừng cắn, nói anh nghe”.

“Chúng ta… chúng ta có thể làm từng bước mà. Khi nào sẵn sàng thì mới thuận nước tiến tới, em cùng anh vẫn chưa đến mức đó”.

Phùng Dịch thở hắc ra, để cô đứng dậy, lạnh nhạt lên tiếng: “Chai nước hoa này cảm ơn em”.

Như vậy là đang giận cô sao? Cô đã làm gì đâu, sự thật là như vậy mà.

Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️