Cưới Trước Yêu Sau: Sủng Riêng Mình Vợ

Chương 15: Đi ăn với người yêu cũ?



“Cho em”, trước mặt là cây kẹo đường vàng óng ánh, bên cạnh vang lên giọng nói trầm ấm khác với giọng Lưu Yển Nguyệt nghe thường ngày. Tầm mắt cô di chuyển sang người bên cạnh, môi mỉm cười nhạt.

(Hình ảnh kẹo đường đây nha).

Quay ngược thời gian về hai giờ trước.

Sau khi ký hợp đồng xong tại nhà hàng Hoa Hoa, Lưu Yển Nguyệt để thư ký Tạ trở về công ty trước, còn cô muốn đi dạo thư giãn một chút.

Nhà hàng Hoa Hoa nằm trên con đường Trường Sơn, trường phổ thông của cô cũng đặt tại nơi này. Đi trên đoạn đường, hai bên là hai hàng hoa sứ trắng đang nở rộ, vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh cô không kiềm được nhớ lại những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường, cũng nhớ về người mang danh “mối tình đầu”.

Nghĩ đến đây, Lưu Yển Nguyệt trầm mặt một lúc lâu, rồi bật cười chế giễu. Đúng thật năm đó cô từng vứt bỏ cả mặt mũi muốn đi theo người ta, kết quả người ta chỉ dùng một câu “Anh muốn phát triển sự nghiệp” để chối bỏ. Như vậy, mối tình đầu yêu sâu đậm của cô bị giẫm nát tan tành.

Cô cúi đầu nhìn mũi giày cao gót đang bước đi, vô tình đụng va phải một người đang đi hướng ngược lại.

“A a”.

Lúc cô tưởng mình sẽ ngã, nào người được người kia vươn tay đỡ lấy. Lưu Yển Nguyệt ngạc nhiên tròn mắt, sau đó vội vàng cúi đầu cảm ơn người ta. Người kia nhìn bộ dạng cuống quít của cô chọc cho bật cười: “Nhiều năm rồi, em vẫn hậu đậu như vậy”.

“Hả?”.

Nghe vậy, cô liền ngẩn đầu nhìn lên đối diện với người kia. Đồng tử đen trong mắt dần co rút lại, miệng há lớn bất ngờ. Ngay sau đó, sắc mặt cô liền đen thui lại, trong lòng không nhịn được thở dài. Sao bản thân cô thể xui xẻo như vậy chứ? Đâm phải người ta mém chút đã ngã, may mắn được đỡ lấy nhưng người kia lại là “mối tình đầu” mà cô không muốn gặp nhất.

Mục Thiếu Khiêm mỉm cười dịu dàng nhìn cô gái trước mắt, anh khẽ lên tiếng: “Lâu rồi không gặp em. Cũng đã gần mười hai năm rồi nhỉ, kể từ khi chúng ta tốt nghiệp cấp ba”.

Lưu Yển Nguyệt nhúng vai: “Cũng chịu thôi, anh bận lo cho sự nghiệp mà”.

“Yển Nguyệt, anh xin lỗi”, bỗng người kia nhẹ giọng nói, ánh mắt còn trở nên bối rối: “Năm đó anh không cố ý tổn thương em. Anh chỉ là muốn phát triển sự nghiệp để có thể xứng đáng đứng bên em thôi”.

Cô lắc đầu khẽ cười: “Đàn ông bọn anh nhiều lý do thật đó”.

“Không phải… Yển Nguyệt à…”.

Không để anh nói hết câu, cô đã cắt ngang: “Không sao đâu, em không trách anh. Vốn dĩ năm đó con đường cuối cùng vẫn sẽ chia tay thôi. Lúc đó chỉ là em xốc nổi, không chịu được đả kích nên nói ra những lời như vậy. Trưởng thành rồi, suy nghĩ lại việc làm của anh cũng không thấy quá đáng nữa”.

Lưu Yển Nguyệt ngừng một chút rồi lại nói: “Năm đó là do em quá cuồng nhiệt, không thể tránh khỏi việc anh khó chịu”.

Mục Thiếu Khiêm lặng nhìn cô bằng ánh mắt khổ sợ, anh tự cười mình: “Anh không khó chịu, ngược lại còn rất thích được em làm phiền”.

Nghe lời anh nói, cô sững người sau đó lại đánh lảng ra chuyện khác: “Bỏ qua đi, chuyện xảy đã cũng hợp một thập niên rồi còn gì”.

Cả hai người đã lâu không gặp, khó có thể không nhắc lại những chuyện đã qua. Một nam một nữ sánh vai nhau đi trên con đường hoa sứ trắng. Cùng lúc đó là giờ tan học, không tránh khỏi việc học sinh tan trường vô cùng đông đúc.

Chạy sượt qua hai người bọn họ là một nam sinh tràn đầy vẻ thiếu niên, phía sau là cô gái nhỏ đang đuổi theo, miệng không ngừng phát ra tiếng: “Cậu đứng lại cho mình, còn chạy nữa mình sẽ không quan tâm đến cậu nữa”.

Nghe cô gái nói vậy, người nam sinh kia liền dừng chân quay đầu nhìn lại, gương mặt tỏ vẻ không vui: “Chẳng phải cậu nói là muốn chạy đua với mình à? Lại giở thói nhõng nhẽo sao”.

“Không biết, mình chạy không nổi nữa”, cô nữ sinh tóc buộc đuôi ngựa, phồng má rồi ngồi chồm hổm xuống đất. Nam sinh kia nhíu mày đi lại gần, nắm tay cô kéo dậy: “Thật sự đi không nổi à?”.

“Ừm”.

Nam sinh thở dài: “Mình cõng cậu”.

Cứ vậy, nữ sinh leo lên trên lưng nam sinh kia để anh cõng mình đi xa, hai người còn vui vẻ trêu chọc nhau. Nhìn khung cảnh trước mắt, Lưu Yển Nguyệt nhớ lại khoảng thời gian trước kia của mình, liếc sang Mục Thiếu Khiêm.

Thật bất ngờ, không biết từ bao giờ, ánh mắt anh đã hạ xuống dán lên người cô. Bắt gặp ánh mắt cô đang quay sang, Mục Thiếu Khiêm khẽ lên tiếng: “Giống chúng ta thật”.

“Đúng vậy, tiếc thật thời gian trôi qua rất nhanh. Anh chẳng còn là chàng thiếu niên năm đó, em cũng chẳng còn là cô nữ sinh năm đó. Chúng ta… chẳng còn là của nhau”.

Lưu Yển Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt: “Lúc còn nhỏ lại muốn lớn cho thật nhanh, nhưng khi trưởng thành rồi lại muốn quay về quá khứ. Sao không tận hưởng cuộc sống đang có, hà cớ phải hối tiếc làm gì”.

“Em buông bỏ rồi?”.

“Đúng, buông bỏ rồi”, dứt lời cô quay sang nhìn vào anh, trên môi giữ nụ cười nhàn nhạt: “Thiếu Khiêm, có một vài khoảnh khác, người ta sẽ không biết được đó chính là lần cuối. Nên trong tay có gì nên giữ lấy cho chặt, đừng để mất đi rồi phải hối hận, như vậy cũng đã muộn rồi”.

Mục Thiếu Khiêm cúi đầu cười thê lương: “Đúng là anh hối hận rồi, hối hận khi năm đó sao bản thân không chịu giữ lấy em. Lúc đó, có rất nhiều người nói anh ngu ngốc, nhưng anh không bận tâm, đầu óc anh chỉ muốn phát triển sự nghiệp. Nhưng anh sai rồi, đáng lẽ anh không nên bỏ đi thứ nào”.

Nhìn sập hàng kẹo đường ven vỉa hè, anh tập vào mua một cây đưa đến cho cô. Thấy cô không nhận lấy, sắc mặt trở nên thay đổi, chân mày chíu chặt lại: “Chẳng phải trước kia em thích ăn kẹo đường lắm sao?”.

Lưu Yển Nguyệt nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Lâu như vậy rồi anh vẫn còn nhớ sở thích của em sao?”.

“Sao lại không chứ?”.

Cô cầm lấy cây kẹo đường, miệng cắn một miếng nhỏ, sau đó ngạc nhiên lên tiếng: “Nhiều năm như vậy rồi, mùi vị cũng không thay đổi chút nào”.

Người kia dường như trút bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: “Em thích thì tốt rồi”.

Mục Thiếu Khiêm chần chừ một lúc rồi lên tiếng: “Anh nghe nói em đã kết hôn?”.

“Ừm”, cô gật đầu: “Hôn lễ hơi gấp không thể mời nhiều bạn bè, chỉ có người thân tham dự thôi”.

“Gấp?”.

Lưu Yển Nguyệt thừa biết anh đang nghĩ cái gì, liền giải thích: “Chỉ là ba mẹ hai bên thấy em và anh ấy lớn tuổi rồi, nên muốn đem bọn em nhanh nhanh kết hôn”.

Mục Thiếu Khiêm “à” một tiếng, lại hỏi: “Anh ấy tốt với em chứ?”.

Không chần chừ một giây, cô đáp: “Tốt lắm”. Tốt thôi cũng chưa miêu tả đủ đâu, Phùng Dịch đối với cô quả thật là dịu dàng cứ như ba chăm con gái vậy, chăm từng cái ăn cái mặc. Thậm chí còn chuẩn bị nước cho cô tắm kia kìa.

Mục Thiếu Khiêm che đi sự rầu rĩ, miệng gượng cười: “Anh đưa em đi ăn lẩu nhé, trước kia chẳng phải chúng ta cũng thường đến sao. Quán đó hình như gần trước mặt”.

Lưu Yển Nguyệt không từ chối, đi theo sau anh.

Đây là quán vỉa hè, học sinh cũng thường xuyên đến đây. Bà chủ nhìn cô cùng anh bước vào, ánh mắt có chút ngạc nhiên: “Lâu rồi không gặp lại hai đứa. Chắc bây giờ cũng đã kết hôn rồi nhỉ?”.

Anh nghe vậy liền nhìn sang cô không giải thích, Lưu Yển Nguyệt không để ý đến ánh mắt đó, khẽ cười lắc đầu: “Không đâu ạ, bọn cháu chia tay lâu rồi. Cháu cũng đã kết hôn”.

Vừa nói cô vừa giơ bàn tay đeo nhẫn cưới lên cho bà chủ xem, trong mắt tràn ngập hạnh phúc. Bà chủ không nói tiếp nữa, quay người vào bếp tiếp tục việc nấu nướng của mình.

Mục Thiếu Khiêm cúi đầu, bàn tay lau muỗng đũa sạch sẽ rồi đưa sang cho cô. Việc này vốn cũng được xem là thói quen của anh, không biết hôm nay vô tình hay cố ý mà làm như vậy.

Trước đó khi còn quen nhau, hai người họ thường đến đây ăn, mọi người thường trêu chọc rằng nhất định là cô sẽ được anh nuông chiều thành cô bé vô dụng. Đoạn tình đẹp như vậy, không ngờ lại bị anh phá hỏng.

[…]

“Cục trưởng Phùng, về sớm như vậy à?”.

Vừa bước đến nhà xe, sau lưng đã vang lên tiếng nói. Phùng Dịch quay đầu nhìn lại người đàn ông đang đi đến, lạnh nhạt chế giễu: “Chẳng phải cậu cũng chuẩn bị đi về à?”.

Cục phó Lâm Bá An nhúng vai: “Không thể trách tôi được, vợ tôi hôm nay bận trực ban nên người đàn ông như tôi phải quay về nhà chăm lo cho hai nhóc tì”.

Phùng Dịch bĩu môi: “Cậu có vợ, tôi cũng có vợ. Vợ tôi còn đang ở nhà chờ tôi về kia kìa”.

Lâm Bá An: “…”, có cần khoe như vậy không hả?

Thấy anh không nói tiếp, Phùng Dịch lại lên tiếng: “Chịu thôi, chắc cậu không hiểu được cảm giác của tôi đâu”.

Lâm Bá An tức quá gàu lên: “Anh có thôi không hả? Đừng làm như một mình mình có vợ, khoe khoang như vậy làm gì? Vợ tôi chỉ hôm nay trực ban thôi, thường ngày chúng tôi còn đi làm rồi trở về cùng nhau kìa”.

Câu nói chọc ngay chỗ đau của Phùng Dịch, anh hậm hực không cam tâm: “Đi làm rồi trở về cùng nhau à, hạnh phúc quá cơ. Tiếc thật, vợ tôi chỉ muốn kiếm tiền cho tôi thôi”.

Lâm Bá An: “…”, hết khoe tình cảm đến khoe của à?

Nói xong, Phùng Dịch liền dứt khoác rời khỏi bãi đậu xe của trụ sở trở về nhà. Biệt thự lúc này tối đen như mực không có một bóng đèn nào, đối lập hoàn toàn với những căn biệt thự bên cạnh. Anh không kìm được thở dài rồi lấy chìa khóa đi vào nhà.

Áo vest bên ngoài được anh cởi ra gác lên sô pha, không lâu sau ngoài cửa truyền vào tiếng động mở khóa. Phùng Dịch quay đầu nhìn người đang bước vào khẽ hỏi: “Sao về trễ vậy em?”.

Lưu Yển Nguyệt ngẩn người giật mình, rồi đặt túi xách trên tay lên bàn, nhàn nhạt đáp: “Em đi ăn với bạn, từ đó về đây cũng không xa lắm nên quyết định đi bộ về, vì vậy hơi trễ một chút”.

“Đi ăn với người yêu cũ sao?”, anh nhướng mày hỏi tiếp.

Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️