Cưới Trước Yêu Sau: Sủng Riêng Mình Vợ

Chương 19: Rời đi



“Không cần”.

Phùng Dịch gật đầu: “Đúng vậy, cô ta đến đây không phải là công việc. Vậy chỉ có hai kết quả, một là người xấu, hai là vì người nào đó mà đi theo”.

Lục Nam bật cười: “Anh cảm thấy cô ấy sẽ theo ai, nơi này hút người khác chỉ có anh thôi”.

“Nếu là theo tôi vậy phải chịu thất vọng rồi, tôi chỉ yêu vợ mình”.

“Anh không thể không khoe tình cảm trước mặt tôi à?”.

Phùng Dịch: “Không thể”.

[…]

“Ba à, Cục trưởng đòi đuổi con về, chẳng phải ba nói đã thỏa thuận với bọn họ rồi à?”.

[…]

“Lưu tổng, xảy ra chuyện lớn rồi”, Tạ Linh hốt hoảng không thèm gõ cả cửa mà chạy vào. Trên mặt anh xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, miệng không ngừng được thở dốc: “Bên công ty A đã phá sản, khoảng tiền vay của chúng ta e là không thể đòi lại. Còn có công ty B bị cháy xưởng may, lỗ vốn không ít”.

Lưu Yển Nguyệt trầm mặc, hỏi tiếp: “Hiện tại tình hình của chúng ta thế nào?”.

“Công ty chúng ta nếu không có tiền bù đắp vào sẽ rơi vào khủng hoảng lớn. Ít nhất thì công ty chi nhánh bay mất, còn nhiều thì e là cũng phá sản theo. Các cổ đông bắt đầu dao động rồi, e là cổ phần sẽ bị bán đi đó. Lưu tổng, cô nghĩ cách đi”.

Tay cô day day thái dương, chuyện gì đến cũng phải đến, chúng ta nên đối mặt với chúng một cách thật mạnh mẽ. Lưu Yển Nguyệt đứng dậy: “Đi, mở cuộc họp khẩn cấp”.

Sắc mặt cô bây giờ đã không còn một miếng máu, không phải vì sợ mà trong người cảm thấy không khỏe. Đầu óc không ngừng xoay tròn, dạ dạy cứ cuộn trào lên, trong người vô cùng khó chịu.

Lưu Yển Nguyệt ực một hơi uống hết cốc nước trên bàn, sau đó xoay người vào nhà vệ sinh tát nước vào mặt cho tỉnh táo.

[…]

Tại phòng họp.

“Lưu tổng à, cô không thể trách chúng tôi được. Cổ phần trong tay chúng tôi, nếu không bán lỡ công ty phá sản chẳng phải chúng tôi sẽ chết chung với cô à? Cô còn có nơi để về, còn chúng tôi phải nuôi vợ con, gia đình. Chúng tôi có mệnh hệ gì, gia đình chúng tôi phải làm sao?”.

“Đúng đó Lưu tổng, cô còn có Lưu gia lẫn Phùng gia hỗ trợ. Không phải chúng tôi khinh thường cô không có năng lực nhưng chúng tôi không thể đánh cược được”.

Lưu Yển Nguyệt kiên trì thuyết phục: “Việc này không phải vấn đề nhỏ nhưng muốn vượt qua cũng không phải là quá khó. Xin mọi người tin tưởng ở tôi một lần”.

“Lưu tổng thứ lỗi, tôi không thể giúp cô được. Rủi ro quá lớn”.

“Lưu tổng, một mình tôi thì không sao nhưng con tôi vừa mới tròn ba tháng, e là không được rồi”.

Từng vị, từng vị cổ đông trong công ty lần lượt rời bỏ đi. Trong phòng chỉ còn lại cô,thư ký Tạ và Tần Cơ. Cô ấy nhìn Yển Nguyệt ngồi vị trí đầu bàn khẽ lên tiếng: “Lưu tổng, bọn họ tham sống sợ chết, đi rồi cũng tốt thôi”.

“Phải, đi rồi cũng tốt nhưng công ty sắp hết vốn, hàng ngàn nhân viên phải làm sao đây?”.

Lưu Yển Nguyệt thở dài ngao ngán: “Đây là tâm huyết của tôi, tôi không thể bỏ mặc được. Cùng lắm chỉ là trở lại khoảng thời gian khó khăn lúc mới thành lập thôi”.

Tần Cơ và Tạ Linh nhìn nhau gật đầu, đồng thanh lên tiếng: “Được, chúng ta cùng nhau cố gắng”.

“Vất vả cho hai người rồi”.

Nhưng mọi việc không dễ dàng như bọn họ nghĩ, một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, rồi lại ba ngày. Tin tức nhận lại chính là các chi nhánh bị phá sản.

Một tuần trôi qua, cả tuần nay Lưu Yển Nguyệt không hề trở về nhà, 24/ 24 đều túc trực ở văn phòng, đến cơm cũng chỉ ăn tạm. Tạ Linh gấp gáp gõ gõ cửa vào thông báo: “Lưu tổng, Lưu tổng, có chuyện lớn rồi”.

“Còn chuyện gì mà khiến cậu trở nên hốt hoảng như vậy chứ?”.

“Còn có thể chuyện gì nữa, các công nhân đang biểu tình trước công ty rồi kìa. Đòi hưởng lương, còn công việc, Lưu tổng phải làm sao đây?”.

[…]

Bên ngoài cổng công ty.

“Lưu tổng, cô giải thích cho chúng tôi một chút đi”.

“Lưu tổng, trả tiền lương cho chúng tôi. Tại sao công ty phá sản mà không thông báo một tiếng hả?”.

“Làm sao nhanh như vậy mà có thể kiếm việc mới chứ?”.

“Đều là nhân viên công ty, tại sao người ở chi nhánh chúng tôi bị cho nghỉ việc còn ở trụ sở thì không chứ?”.

“Chúng tôi đều được tuyển chọn rõ ràng mà, sao lại bị phân biệt như vậy?”.

“Các người làm ăn kiểu gì vậy hả?”.

Lưu Yển Nguyệt xuất hiện trước mắt, mọi người liền trở nên kích động mà lao đến bao vậy lấy cô: “Thực xin lỗi mọi người, công ty hiện tại đang gặp khủng hoảng, không thể tránh khỏi việc này xảy ra. Mong mọi người thông cảm cho tôi, tôi sẽ cố gắng vực lại công ty”.

“Nếu không thì sao? Cô sẽ làm gì?”.

“Tiền lương của bọn tôi thì sao? Định ăn quịch luôn à?”.

“Biết ngay mà, một người phụ nữ thì có thể làm được đến đâu chứ? Sao tôi lại gặp phải công ty thế này không biết”.

“Đúng thật là xúi quẩy mà”.

Lưu Yển Nguyệt cúi người 90 độ để xin lỗi, tai lắng nghe tiếng mắng chửi của mọi người mà không thể cự cãi lại. Quai hàm cắn chặt, bàn tay siết chặt đến móng tay ghim vào da đến chảy máu.

Mắng chửi thôi chưa đủ, họ còn lấy rau rác ném vào người cô, những lời mắng chửi thô tục dần xuất hiện. Lúc này mắt của cô đã mờ mờ, không nhìn rõ vật trước mắt, cảm giác xoay sẩm ập đến, cuối cùng trước mắt tối đen như mực. Bên tai cô cũng ngừng lại tiếng mắng, chỉ còn tiếng hốt hoảng.

“Lưu tổng… Lưu tổng, cô làm sao vậy?”.

“Lấy xe, mau lấy xe”.

[…]

Lưu Yển Nguyệt tỉnh lại thì trời đã tối, quanh mũi toàn mùi thuốc khử trùng cô không nhịn được nhíu chặt mày. Nhìn trần nhà không nghĩ cũng biết nơi đây là đâu, tay cô vẫn còn kim tiêm truyền nước biển.

Cánh cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy bật ra, Phùng Kỳ nhìn cô ngồi trên giường chợt thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, làm mình sợ chết được. Nếu thực sự có chuyện, anh hai sẽ chém chết mình mất”.

Lưu Yển Nguyệt trầm mặc: “Vất vả cho cậu rồi”.

“Không sao, dù sao cậu cũng là chị em với mình. Không có chồng cậu ở đây thì mình lo cho cậu, chẳng phải trước đây đều là như vậy à?”.

Phùng Kỳ ngưng một chút lại nói: “Công ty cậu xảy ra chuyện gì vậy?”.

Lưu Yển Nguyệt lắc đầu, suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Cậu đã nói cho Phùng Dịch biết chuyện này chưa?”.

“Vẫn chưa, hình như đang làm nhiệm vụ gì đó. Mình không tiện làm phiền”.

“Ừm, đừng nói cho anh ấy biết”.

Phùng Kỳ nghe vậy liền bĩu môi: “Vợ chồng các cậu đúng thật là khiến người khác chán ghét. Lúc nào cũng khoe ân ái hạnh phúc”.

Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn của Lưu Yển Nguyệt reo lên, cô nhanh chóng bắt máy: “Alo?”.

“Lưu tổng, công ty không thể cầm cự được rồi. Làm sao bây giờ”.

“Được rồi, tìm chỗ nào tốt bán lại đi. Số tiền đó phát lương cho nhân viên”.

“Lưu tổng, cô…”, giọng nói của Tạ Linh hết sức kinh ngạc. Cô cất tiếng mệt mỏi: “Nếu còn tiếp tục, e là càng lỗ nặng hơn. Bây giờ làm như vậy, chí ít còn chút tiền cho nhân viên các cậu, tôi sao cũng được nhưng các cậu còn có gia đình. Tôi không thể liên lụy mọi người”.

“Được rồi, cứ làm vậy đi”.

Tắt điện thoại, Lưu Yển Nguyệt nhắm mắt tựa lưng vào thành giường. Mất rồi, 8 năm, bao nhiêu công sức bỏ ra đều mất sạch rồi. Cô bật cười tự giễu, bọn họ nói đúng cô chẳng có tí năng lực nào, sao có thể tin tưởng vào cô được. Có lẽ cố gắng thôi là chưa đủ, mọi thứ cần có quyết tâm, yêu thích.

Nhưng tiếc thật, cô không thích ngành nghề này. Đúng là kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng chẳng mấy vui vẻ. Phùng Dịch từng nói đừng mãi theo đuổi ước mơ của người khác mà bỏ lỡ giấc mơ của mình. Bây giờ cô quay đầu có còn kịp hay không?

Trèo cao quá đến lúc té cũng thật đau. Cô bây giờ chỉ là một người không có năng lực, công ty đã phá sản. So với Phùng Dịch, một Cục trưởng tài năng quả thật là không xứng chút nào. Sau vài năm được tung hô, cô đã quên mất bản thân như như thế nào rồi ha ha ha.

Lưu Yển Nguyệt cô, so với những thiếu gia bình thường trong hào môn bây giờ còn không xứng, huống hồ gì người kia là Phùng Dịch. Tài sản cô nhiều thì sao? Đó là của mẹ làm ra, không phải của cô.

Sau khi xuất viện, cô không để Phùng Kỳ đưa mình về Phùng gia mà tự bản thân về lại biệt thự nơi thường ở. Ngôi nhà đã lâu không có người đã trở nên lạnh lẽo.

“Tách”.

Cô nhấn công tắc đèn, làm bừng sáng mọi nơi. Dù có được soi sáng nhưng lại có cảm giác rất cô đơn lạc quẻ, Lưu Yển Nguyệt ngồi co chân trên sô pha, trên bàn là quyền album ảnh cưới của cô và Phùng Dịch.

Bàn tay lưa luyến chạm vào nhưng không muốn lật ra xem. Nếu càng xem, cô sẽ càng lưu luyến nơi này cô sẽ không muốn rời đi nữa. Bên cạnh đặt đơn ly hôn cô vừa viết, những dòng chữ đều đều, cong cong vô cùng đẹp mắt nhưng không khiến người khác yêu thích được, hàng cuối cùng là chữ ký của cô, phía bên còn lại vẫn còn vẫn để trống chừa lại cho anh.

Thật xin lỗi, Phùng Dịch. Em không cố ý muốn rời xa anh đâu nhưng anh có biết không? Em không còn mặt mũi để nhìn mọi người, càng không có mặt mũi để nhìn anh. Em thất bại rồi, rất thảm hại.

Em bây giờ không còn là bà chủ cao cao tại thượng, nữ doanh nhân tài giỏi được người ta tung hô nữa. Em cảm thấy bản thân không còn xứng đôi với anh. Mong sau này anh quên em đi, tốt nhất là quên sạch tất cả. Người như em không xứng để anh yêu, không xứng để đi bên cạnh anh.

Trong giới có rất nhiều người thầm thương trộm nhớ với anh. Những tiểu thư khuê cát đó miễn cưỡng cũng rất hợp với anh. Phùng Dịch, lời cuối cùng em muốn nói chỉ là muốn xin lỗi anh.

Phùng Dịch, tạm biệt.

Bên ngoài gió lạnh không ngừng táp vào mặt Lưu Yển Nguyệt khiến cô tỉnh táo không ít. Nhìn bầu trời đầy ngôi sao, vầng trăng khuyết tỏ ra ánh sáng leo lét, tay cô vô thức siết chặt tay kéo vali.

“Yển Nguyệt”.

Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️