Cưới Trước Yêu Sau: Sủng Riêng Mình Vợ

Chương 5: Giao lại cho anh



Dừng xe ở bãi đỗ dưới hầm giữ xe của công ty, Lưu Yển Nguyệt tựa lưng vào ghế lái nhắm mắt định thần lại. Lúc nãy bọn họ nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, cô không phải phủ nhận nhưng có cảm giác như Phùng Dịch đã đối tốt với mình từ lúc mới gặp nhau rồi. Nếu nói đó là trách nhiệm, bản thân cô tự lừa mình được nhưng người khác nhìn vào thì sao?

Còn có cả những lời anh nói ngày hôm đó.

Một tuần sau khi kết hôn, cũng chính là ngày nghỉ của bọn họ. Phùng Dịch dậy từ rất sớm nhưng đi mãi đến tối mới về, vừa nhìn thấy Lưu Yển Nguyệt đang nằm trên xô pha, anh bước đến nắm lấy cổ tay cô, khẽ lên tiếng: “Đi theo tôi”.

Mắt cô bị anh bịt lại bằng đồ che mắt khi ngủ, bàn tay mảnh khảnh bị tay anh bao lấy. Nhiệt độ từ tay anh truyền sang khiến tay cô lạnh lẽo ấm lên không ít. Cuối cùng anh cũng dừng bước chân, tay cô bị bỏ ra, không biết người kia đã đi đâu mà không còn bên cạnh nữa.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, có vẻ như đang ở nơi rất xa chỗ cô đang đứng: “Yển Nguyệt, mở mắt ra đi”.

Nhất thời mắt Lưu Yển Nguyệt không chịu được ánh mắt, hơi nheo lại. Một lúc sau, cô mới có thể nhìn rõ mọi thứ, hoa hồng trải ngập sân vườn chỉ chừa con đường nhỏ đến chỗ anh đang đứng. Phía trên đầu treo những dây đèn vang lấp lánh, người đàn ông vest đứng bên kia, khóe môi hơi cong cong, từ từ bước đến chỗ cô.

Trên tay anh cầm bó hoa hồng rất to, trao sang tay cô. Lưu Yển Nguyệt há miệng ngạc nhiên hỏi: “Anh định làm gì đây?”.

Phùng Dịch nắm tay cô, đi theo lối chừa sẵn đến điểm trung tâm bên trong, anh quỳ một chân xuống. Cứ như đang chuẩn bị cầu hôn vậy, cô thầm nghĩ.

Hít một hơi thật sâu, tay anh từ từ lấy ra trong túi quần một hộp gấm màu anh. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào người cô, mỉm cười lên tiếng: “Chúng ta dù sao cũng đã kết hôn rồi, anh biết bây giờ cầu hôn thì đã hơi muộn nhưng người khác đã có thì vợ anh cũng phải có”.

“Yển Nguyệt, hôm đó em nói mình bỏ cuộc không theo đuổi anh nữa. Không sao cả, việc theo đuổi này nên để đàn ông như anh làm thì hơn. Từ khi gặp nhau, kết hôn đến bây giờ chỉ vẻn vẹn trong vòng một tháng, thời gian quá ngắn, chuyện tình cảm phải để thời gian lâu một chút. Hy vọng em có thể tin tưởng, giao cuộc đời còn lại của mình cho anh, anh nguyện không làm em thật vọng”.

Thật cảm động nha, từ nhỏ đến lớn cô được người khác tỏ tình không ít. Không hiểu sao lời này do miệng Phùng Dịch nói ra lại làm cô cảm động đến sắp khóc rồi.

Phùng Dịch giơ chiếc nhẫn kim cương xanh được chạm khắc tinh xảo đến trước mặt cô: “Yển Nguyệt, đồng ý với anh nhé?”.

Không chần chừ một giây một phút nào, Lưu Yển Nguyệt nhìn soái ca quỳ trước mắt liền gật đầu đồng ý: “Được, em đồng ý”.

Tiếng động cơ xe vang lên bên cạnh khiến Lưu Yển Nguyệt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ vừa rồi. Cô quay đầu nhìn sang chiếc Mercedes đậu kế bên, khóe môi không khỏi giật giật. Người trong xe kia đẩy cửa bước xuống, tóc vuốt keo vô cùng bảnh bao, anh ta quay sang nhìn cô đang ngồi trong xe liền cười cười đi đến.

“Lưu tổng, sắp đến giờ làm rồi, sao chị còn ngồi ở đây?”.

“Vậy tôi phải cảm ơn thư ký Tạ rồi. Nếu không e là bản thân sẽ ngủ quên, trễ giờ làm mất”.

Cô bước xuống xe, lườm Tạ Linh một cái muốn nám mặt. Anh ta thấy cô xách túi liền chạy theo cầm giúp: “Lưu tổng, tôi không có ý mà. Chị xem muốn chiếc Mercedes của tôi không phát ra tiếng còn có cách nào?”.

“Đập rồi vứt đi”.

Tạ Linh: “…”, còn người nào lạnh lùng, vô tình như bà chủ của anh không hả?

[…]

Lâm Thần: Tối nay hẹn gặp ở quán bar mới mở nhé? Không sai không về.

Phó Triết Ngôn: Phải đến đông đủ, ai không đến thì sau này đừng gọi tôi là anh em nữa nhé.

Phùng Dịch: Tôi cần gọi cậu là anh em à?

Phó Triết Ngôn: Phùng lão đại, đừng như vậy mà. Hôm nay ai có thể không nhưng cậu phải đến, chúng tôi còn chưa chúc mừng cậu ôm được người đẹp về nhà xong mà.

Phùng Dịch: Còn muốn chúc thế nào nữa. Hôm đó ai uống rượu mừng đến mức lọt xuống hồ bơi nhà tôi?

Phó Triết Ngôn: …

Hứa Giang Châu: Ha ha ha ha, còn có chuyện thú vị như vậy sao?

Phùng Dịch: Hôm đó còn có người uống say giành chỗ ngủ với chó nhà tôi.

Hứa Giang Châu: …

Có chuyện này nữa sao?

Lâm Thần: Cậu có nói gì đi nữa bọn này cũng không để cậu từ chối đâu.

Phùng Dịch: Đang soạn tin.

Lâm Thần: Hôm đó tôi không say, làm gì có chuyện để nói.

Phùng Dịch: Vậy hôm đó ai ôm lấy em gái tôi?

K.O

Tất cả đều bị anh chặn họng không thể phản bác được. Phùng Dịch vui vẻ cong môi, muốn bắt nạt tôi, đâu có dễ như vậy. Tay anh xoa xoa cằm nghĩ ngợi một lúc.

Phùng Dịch: Được rồi, tối nay không say không về.

Thoát khỏi tin nhắm trong nhóm chat, anh mở sang một giao diện khác gửi tin nhắn đi: Vợ ơi, tối nay anh đi uống rượu nhé?

Bên kia không lâu sau cũng trả lời: Được.

Chỉ một chữ thôi à? Chẳng phải vợ người ta sẽ ngăn chồng không cho đi sao, Lưu Yển Nguyệt này có thật là để tâm đến anh không, Phùng Dịch thầm nghĩ. Trong lòng có chút thất vọng, sao cô không ngăn anh nhỉ?

Phùng Dịch: Vợ à, em không ngăn anh sao?

Lưu Yển Nguyệt: Không.

Phũ phàng như vậy à?

[…]

“Phùng Dịch sao còn chưa đến nhỉ? Hay là trốn mất rồi?”

“Sao có thể, chẳng phải anh ấy nói sẽ đến sao. Phùng lão đại không phải là người không giữ lời”.

Lâm Thần gật gù: “Có thể bị vợ bắt ở nhà rồi cũng nên”.

Đám anh em nghe vậy liền nhao nhao lên, một người thắc mắc lên tiếng: “Chị dâu có quyền như vậy sao, bắt được người cứng đầu như anh ấy khuất phục”.

“Cậu chưa nghe danh Lưu Yển Nguyệt à? Có khi Phùng Dịch bên cạnh cô ấy còn có khi bị đóng băng ấy. Hai người này hợp lại cũng có thể khiến người ta bị đông chết. Nói không chừng, cậu ấy bị vợ mình đóng băng rồi nên không đến được”.

“Đáng sợ như vậy sao?”.

Lâm Thần nghe vậy mà bật cười: “Nói xàm gì vậy? Các cậu tốt nhất đừng để Phùng Dịch nghe lời này, cậu ta chính là cưng vợ đến tận trời, nói xấu vợ cậu ta không nói cũng biết kết quả rồi đó”.

Phó Triết Ngôn nhướng mày thích thú: “Cưng vợ tận trời? Hai người này chẳng phải liền hôn à?”.

Lâm Thần lắc đầu: “Tôi không biết, Kỳ Kỳ nói như thế”.

“Chậc, muốn nhắc đến Phùng Kỳ thì nói đại đi”, Hứa Giang Châu bĩu môi khinh thường.

Cánh cửa phòng bao cuối cùng cũng được mở ra, Phùng Dịch mặc chiếc áo sơ mi đen, tay tùy ý xoắn lên nhưng trông vô cùng có khí chất. Anh híp mắt nhìn mọi người, lạnh giọng nói: “Nghe nói các người đang nói xấu vợ tôi à?”.

“Chà chà, đúng thật như lời đồn”.

“Đồn cái gì?”, anh nhíu mày hỏi. Đám người kia liền nhao nhao đẩy sang chuyện khác: “Phùng lảo đại, hôm nay đến để uống rượu, đừng nói chuyện khác nữa. Anh đừng khoe vợ với những cẩu độc thân như chúng tôi nữa”.

(Nghe chó độc thân hơi kì kì, mượn tạm là cẩu độc thân nhé).

Phùng Dịch cười cười lắc đầu, tay nhận lấy ly rượu bọn họ đưa đến nhướng mày hỏi: “Các người có bỏ độc vào không đậy?”.

“Anh hai à, chúng tôi hại anh sẽ được sống yên sao?”.

“Biết đâu được, các người cảm thấy không đẹp được như tôi. Âm thầm câu kết với nhau làm Tổ quốc mất đi nhan sắc tuyệt vời này”.

Phó Triết Ngôn nghe vậy không kiềm được mà đánh anh vài cái: “Đồ ảo tưởng”.

“Này này, đánh người là phạm pháp đó”.

Phó Triết Ngôn: “…”, đồ thần kinh này.

Mãi không thấy Lâm Thần lên tiếng, Phùng Dịch lia mắt thì thấy anh ta đang núp trong một góc bấm điện thoại. Trong đầu liền nghĩ đến chuyện hù dọa một phen, anh đứng dậy đi đến sau lưng Lâm Thần.

Trên màn hình hiển thị đoạn tin nhắn của Lâm Thần và người có biệt danh là “bé yêu”. Anh vội ấn nhân trung, sến như vậy là cùng.

Lâm Thần: Bé yêu, em đâu rồi. Anh uống say rồi, đến đón anh được không?

“Bé yêu”: Không.

Nhìn kìa bị phũ rồi, Phùng Dịch cười gian xảo rồi rũ rê những anh em đến xem trộm Lâm Thần nhắn tin. Cả đám đứng sau lưng anh ta rất lâu nhưng anh không hề để ý, mãi đến anh không còn nghe thấy tiếng ồn ào nữa mới quay đầu nhìn lại.

Oh my god, Lâm Thân ngồi bệch xuống đất trợn tròn mắt, sau đó cáu gắt lên tiếng: “Các người đứng đây xem trộm cái gì?”.

“Còn cái gì nữa, tất nhiên là tin nhắn của cậu và bé yêu gì đó rồi”, Phó Triết Ngôn nhúng vai đáp lại. Lâm Thân tức đến run người, tay chỉ vào đám người trước mắt: “Các người, các người.. đúng thật là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà”.

“Chẳng thể trách chúng tôi, ai biểu cậu trốn trong góc làm gì?”.

“Là ai bày đầu hả?”.

Đáp lại câu hỏi của Lâm Thần là những cánh tay chỉ về phía Phùng Dịch. Anh chỉ biết nở ra nụ cười, người ta có câu khi gặp tình huống nào đó chỉ cần nở ra một nụ cười tự tin là được mà, đúng không?.

“PHÙNG DỊCH”.

Lâm Thần gào lên, như muốn ăn tươi nuốt sống anh: “Tôi nhất định không tha cho cậu”.

Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️