Cưới Trước Yêu Sau: Sủng Riêng Mình Vợ

Chương 9: Thứ thuộc về mình



Lưu Yển Nguyệt: “…”

Cô thở hắc ra, lườm anh một cái rồi nghiến răng lên tiếng: “Được, nhìn cho đã đi, một mình em ăn hết chỗ này”.

Vừa bước chân ra khỏi nhà hàng, điện thoại trong túi cô lại vang lên, là thư ký Tạ Linh gọi đến, cô nhíu mày nhấc máy: “Alo?”.

Bên kia vang lên giọng nói gấp gáp: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, cô lại đi đâu mất rồi. Làm tôi tìm cô muốn chết đi được này”.

Phùng Dịch đứng bên cạnh nghe được năm chữ “tiểu tổ tông của tôi ơi” gương mặt liền tối sầm lại. Anh liếc mắt liền sang người phụ nữ bên cạnh, mím môi không nói gì chờ cô trò chuyện xong.

Lưu Yển Nguyệt nhăn mặt, thở dài: “Cái gì là lại đi đâu chứ, cậu không thể để tôi đi chơi một chút sao?”.

Tạ Linh vọng tiếng lại: “Công việc nhiều như vậy mà cô còn đi chơi được sao? Nhân viên chúng tôi sắp bị vắt cạn sức rồi đây này, cô là bà chủ sao lại độc ác như vậy chứ?”.

Bà chủ? Không phải giống thứ mình đang nghĩ à, anh nhìn quay vợ mình, sau đó nâng cao khóe môi lên. Ây da, anh nghĩ nhiều quá rồi, chẳng phải vợ nói thích người đẹp trai nhiều tiền như anh sao.

Cô nghe thư ký nói vậy liền hắng giọng cảnh cáo: “Này, bây giờ tôi là chủ hay cậu là chủ, muốn bị cắt lương tháng này không hả?”.

“Ấy ấy, Lưu tổng cô đừng như vậy mà, vợ con ở nhà còn đang đợi tiền của tôi đó”.

Thấy Tạ Linh gấp gáp, Lưu Yển Nguyệt liền bật cười hững hờ lên tiếng: “Chẳng phải cậu còn chiếc Mercedes sao, bán nó đổi lấy tiền cũng được mà. Bà chủ như tôi sẽ tình nguyện mua lại giúp cậu, đảm bảo không bị mất giá quá nhiều”.

Bên đầu dây kia, Tạ Linh thiếu điều muốn quỳ rạp xuống đất kêu la, bà chủ ác thật đó: “Không được đâu Lưu tổng à”.

“Tút tút tút”.

Cảm giác ngắt máy của người khác thật thích, Yển Nguyệt thầm nghĩ. Khóe môi cô còn vươn vấn nụ cười ban nãy, vô tình nhìn sang người bên cạnh, anh cũng đang nhìn chằm chằm cô. Phùng Dịch thấy cô đã xong việc liền chủ động lên tiếng trước hỏi: “Bây giờ về công ty được rồi chứ?”.

Cô gật đầu: “Được”, sau đó lại nghe anh nói tiếp: “Không ngờ làm trong công ty em lại áp lực như vậy”.

“Tại sao?”.

Phùng Dịch nhàn nhạt phun ra từng chữ: “Sợ bị cắt lương”.

Lưu Yển Nguyệt ngây người, sau đó bật cười: “Nếu là anh thì em sẽ không cắt lương đâu, Cục trưởng Phùng à”.

“Anh được ưu tiên như vậy sao?”, anh nhướng mày hỏi lại. Cô lại lắc đầu cười che giấu, không phải là ưu tiên mà là ngoại lệ.

[…]

Sáng chủ nhật, Yển Nguyệt thức dậy trên chiếc giường king size với bộ dạng còn ngái ngủ. Người đàn ông trên người mặc bộ đồ ngủ tone lạnh đẩy cửa bước vào, mắt nhìn cô dạng của cô lại bật cười, anh ngồi xuống cạnh giường chỉnh là đầu tóc rối của cô khẽ lên tiếng: “Chẳng phải em nói chủ nhật này về Lưu gia sao? Còn không dậy sẽ trễ đó”.

Nghe lời thúc giục của người bên cạnh, cô nhăn mặt cất giọng khàn khàn vì mới tỉnh giấc: “Không sao đâu, chúng ta chưa đến họ cũng không ăn trước đâu mà lo”.

Phùng Dịch: “…”, vợ à, em chỉ biết lo ăn thôi hả?

Anh lên tiếng giải thích: “Không phải như vậy, con gái sau khi gả đi phải quay về nhà mẹ đẻ, xem như là một thủ tục. Chứ không phải là ăn uống đâu”.

“Vậy về đó không được ăn sao?”.

“Không phải, chỉ là việc ăn không quan trọng”.

Lưu Yển Nguyệt nhăn mặt: “Việc ăn rất quan trọng”.

Hít sâu một hơi, Phùng Dịch không biết mình nên khóc hay nên cười nữa đây: “Nếu quan trọng thì nhanh nhanh chuẩn bị đi”.

“Phùng Dịch, rốt cuộc là về nhà em hay nhà anh mà anh gấp như vậy chứ? Trong tiểu thuyết thường nói nam chính thường rất căng thẳng khi về nhà vợ sao, em thấy anh chẳng có chút nào căng thẳng, thậm chí hình như còn rất thích thú”.

Phùng Dịch kinh ngạc, có hơi bối rối: “Em.. chẳng phải là anh muốn gặp ba vợ sao? Lỡ như ông ấy không thích anh muốn đòi lại con gái thì phải làm sao?”.

Đầu người đàn ông này nghĩ cái gì vậy trời, trước kia làm sao mà thi đậu trường công an thế? Lưu Yển Nguyệt bĩu môi khinh thường: “Vợ anh ai mà dám giành chứ?”.

“Còn nữa, ông ấy rất vừa lòng với anh. Còn một mực bắt anh lấy anh đó, đừng nói là anh không biết đi”.

Ừ thì cũng biết, chủ yếu là muốn đưa cô về nhà sớm gặp được ba mẹ mà. Có vẻ như cô không thích ngôi nhà đó lắm nhỉ?

[…]

10 giờ, hai người bọn họ đã có mặt tại Lưu gia, trong nhà chỉ có một mình bóng dáng của cha Lưu. Phùng Dịch hơi thắc mắc nhưng không lên tiếng hỏi, anh có cảm giác như Yển Nguyệt bên cạnh như vừa trút được một gánh nặng trong lòng.

Ba Lưu cười cười nhìn bọn họ: “Chậc, hai đứa về đây là được rồi, mua nhiều quà như vậy làm gì chứ?”.

“Là tự anh ấy muốn mua”, cô lạnh nhạt nói. Anh nhướng mày hơi ngạc nhiên, đến ba mình cô cũng lạnh lùng như với người ngoài sao? Phùng Dịch cười cười giải thích với ba vợ.

“Đến nhà người khác phải có quà chứ, huồng hồ chi đây còn là nhà vợ”.

Ba Lưu lắc đầu: “Con có lòng quá rồi, lần sau người đến thôi là được”.

“Hai đứa chờ ba một chút, ba đi lấy chút đồ”, ánh mắt ông rơi vào người Yển Nguyệt rất lâu nhưng cô không ngẩn đầu nhìn lên. Cả một đoạn đường lên lầu, ông vẫn ngoái lại nhìn cô con gái lạnh lùng ngồi xem điện thoại rồi lắc đầu buồn bã.

Bóng dáng ba Lưu đã khuất, anh mới nhìn sang cô khẽ hỏi: “Giữa em và ba có chuyện gì sao?”.

Cô ngẩn đầu, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, khẽ cười chế giễu: “Rất nhiều chuyện”.

“Ây dô, chị à, chuyện lâu như vậy rồi chị vẫn còn để trong lòng mà giận ba sao? Ba tốt với chị như vậy, mọi thứ đều giao cho chị, lỗi lầm năm đó không thể buông bỏ sao?”.

Bỗng từ đâu, một giọng nói chanh chua vang lên, một cô gái mặc váy trắng bước vào. Lưu Vân Nhi híp mắt nhìn người ngồi bên cạnh cô, cười cười đi đến: “Thì ra hôm nay anh rể của đến à?”.

Không cho Phùng Dịch lên tiếng, Lưu Yển Nguyệt đã nói trước: “Chồng tao không thể đến đây à?”.

“Chị, em chỉ hỏi thôi mà”, cô ta tỏ vẻ đáng thương như bị trách lầm, uất ức nhìn sang Phùng Dịch nhưng rất tiếc anh cũng chẳng thèm để ý.

Yển Nguyệt chán ghét nắm tách trà tên tay xuống đất: “Không khí ô nhiễm, trà có đắc tiền cũng mất ngon rồi”, sau đó lại quay sang chồng bên cạnh: “Anh cũng đừng uống, nói không chừng sẽ bị đau bụng đó”.

Lưu Vân Nhi nghe vậy tức điên lên: “Chị nói vậy là ý gì hả? Em biết chị không thích em, nhưng chẳng phải ba đã…”.

“Câm miệng mày lại, tốt nhất đừng để tao vả nát nó. Cái gì mà bù đắp, tiền đó vốn dĩ là của mẹ tao, tao chỉ sài một chút thôi mà”.

“Được rồi, được rồi, hai đứa đừng hở một chút là cãi nhau”, ba Lưu đã từ trên lầu đi xuống, ông nhìn sang Lưu Vân Nhi lạnh giọng: “Chẳng phải ba dặn con không được xuất hiện trước mặt Yển Nguyệt sao, còn dám ra đây”.

“Ba, con và chị ai cũng là con ruột của ba. Sao ba lại thiên vị chị như vậy, cái chết của dì không phải do con…”.

Lưu Yển Nguyệt nghe nhắc đến mẹ mình, hai tay siết chặt thành nắm đấm, lạnh giọng cắt ngang lời nói kia: “Miệng chó của mày không xứng nhắc đến mẹ tao”.

“Yển Nguyệt..”, ba Lưu nhíu mày nhìn cô.

Bỗng trên vai cô truyền đến hơi ấm từ bàn tay của Phùng Dịch, anh ôm vai cô trấn an. Lưu Yển Nguyệt hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói tiếp: “Tài sản ba đã chuyển thành tên còn rồi đúng chứ? Vậy con kí tên”.

“Cái gì? Ba, tài sản sao lại chuyển hết thành tên chị ấy vậy, còn con với mẹ thì làm sao. Ba, con cũng là con của ba mà”, Lưu Vân Nhi nghe vậy liền xanh mặt, ôm chân ba Lưu khóc lóc. Ba Lâm dường như không muốn quan tâm đến cô ta, tay cầm một sấp giấy tờ đưa sang tay cô.

Khóe môi Yển Nguyệt nâng cao, nhàn nhạt ký từng trang giấy, xong xuôi liền ngẩn đầu nhìn người khóc lóc kia chế giễu: “Khóc lóc có ích gì? Từ nhỏ đến lớn mày dùng chiêu này không chán à. Tao chỉ lấy lại thứ thuộc về mình thôi”.

“Cái gì mà thuộc về chị chứ, những thứ này của ba. Đáng lẽ nên chia đôi cho hai người, sao một mình chị lại giành như vậy”.

“Vậy mày nên hỏi ngược lại ba mẹ mà cho rõ đi. Mọi thứ trong tay ông ấy, ngoài cái công ty chứng khoáng sắp rớt đài kìa thì chẳng còn cái gì cả. À đúng rồi, nếu sau này có chia tài sản thì tao cũng được một nửa cổ phần công ty đó, mẹ con mày không thể nuốt trọn đâu”.

Nói xong, Lưu Yển Nguyệt liền ôm bụng cười ha hả, bỗng bên tai lại nghe thấy giọng nói chanh chua của người đàn bà nào đó, là mẹ của Lưu Vân Nhi. Bà ta ôm con gái, sau đó quay sang trách cô: “Yển Nguyệt, chúng ta dù sao cũng là gia đình. Tài sản con lấy bao nhiêu cũng được, sao lại miệt thị dì và Vân Nhi như vậy chứ?”.

“Tôi miệt thị khi nào nhỉ? Sao trong lời nói của dì lại biến tôi thành người xấu mất rồi?”, cô hơi nhếch môi, chửi thề một tiếng: “Con mẹ nó, nếu đã nói tôi thành con người như vậy thì mau cuốn gối cút khỏi đây hộ đi”.

“Cái gì?”, hai mẹ con Lưu Vân Nhi khinh hoàng nhìn sang ba Lưu. Ông cũng nhắm mắt làm ngơ không lên tiếng.

“Lão Lưu, mẹ con tôi sống với ông mấy chục năm, bây giờ ông lại nỡ để con riêng của mình đuổi chúng tôi đi à?”.

“Này, tôi không phải con riêng mà bà là tiểu tam. Định nghĩa cho đúng một chút, sao trong miệng bà thích biến tôi thành người xấu ấy nhỉ?”.

Mẹ Vân Nhi nghe vậy liền trừng mắt nhìn cô một cách không cam tâm: “Yển Nguyệt, sao cô độc ác như vậy chứ?”.

Lưu Yển Nguyệt nhếch môi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bọn họ: “Vậy để tôi biết thế nào là ác độc”.

Nói xong, cô lao đến nắm đầu Lưu Vân Nhi kéo ra xa đám người kia, tay cầm con dao trong bếp kề lên mặt cô ả, cười lạnh nói: “Mẹ tôi từng bị thế nào, con bà đều sẽ bị như vậy”.

Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️