Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

Chương 38: Trả thù “ngọt ngào”



- Á.

Chúc Tự Đan kêu thét thành tiếng, Hứa Phong Đàm còn đang nghe điện thoại thì chạy ngay vào chỗ giường của cô, thấy người con gái mình yêu đang ngồi dưới đất, máu chảy đầy tay, anh hốt hoảng hỏi han:

- Em sao vậy?

Câu nói vừa dứt, Chúc Tự Đan liền cười nhếch một cách thoả mãn.

Hứa Phong Đàm rất sốc, anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên mà không nói câu nào cả. Anh nhìn xuống ngực mình, dòng máu ấm đang lan rộng khắp chiếc áo màu đen, một màu đen sẫm không rõ ràng. Nhưng khoan nghĩ đến cảm giác đau đớn, anh nhìn Chúc Tự Đan dịu dàng rồi hỏi:

- Chúc Tự Đan, em không cố ý đúng không?

Đương nhiên anh sẽ không nhận được một câu trả lời như ý muốn, Chúc Tự Đan không hề do dự mà cười lớn, tay nhuốm đầy máu nhưng không hề sợ, thậm chí còn nhuốm máu lên mặt của anh rồi dõng dạc nói:

- Là tôi cố ý đấy.

Cô ngừng nói một vài giây, quan sát thật kỹ biểu cảm của anh rồi mới nói thêm:

- Hứa Phong Đàm, anh không ngờ đúng không?

Đúng là Hứa Phong Đàm không ngờ trước được chuyện này, mới ngày hôm qua họ còn ân ái bên nhau, vậy mà khi cảm giác hạnh phúc đang tràn đầy thì cô lại đâm anh một nhát dao chí mạng.

Anh lắc đầu, không dám tin vào sự thật, kiên trì hỏi cô thêm một lần nữa:

- Chúc Tự Đan, chắc là do em chưa hồi phục hẳn lên vậy thôi. Anh sẽ kêu người dọn dẹp, em nghỉ ngơi đi.

Chúc Tự Đan hất tay của anh đặt trên vai mình xuống một cách dứt khoát, đồng thời ngồi lên chiếc ghế tựa, từ trên cao người xuống người đàn ông to lớn đang nửa ngồi nửa quỳ trên vũng máu loang, bằng một ánh mắt tràn ngập khinh bỉ rồi bắt đầu hỏi anh:

- Hứa Phong Đàm, anh có sẵn sàng dành thời gian để tôi cùng anh nói chuyện không?

Hứa Phong Đàm gật đầu, Chúc Tự Đan cũng kiếm được một cuộn vải băng vừa quấn vào tay mình vừa nói một cách tự nhiên.

- Tôi nhớ lại hết rồi ông xã thân yêu ạ. Kể từ lúc nhỏ tới tận bây giờ luôn. Mà hơn hết quãng thời gian gần hai năm nay, tôi lại càng nhớ một cách rõ ràng cơ.

Hai mắt của Hứa Phong Đàm đều biểu lộ cảm xúc bất ngờ, về việc cô hồi phục trí nhớ, ít nhiều anh cũng đã mường tượng được rồi, chỉ là không ngờ rằng cô ấy lại có thể liều lĩnh tự làm mình bị thương như vậy. Anh không đau xót cho chính mình mà đau xót cho cô ấy nhiều hơn. Ánh mắt vẫn dõi theo từng nhất cử nhất động của Chúc Tự Đan.

Cô ngừng một lát, dùng răng của mình cùng với tay còn lại để thắt nút cuộn băng vải kia, sau đó lại nhìn thẳng vào mắt anh một cách không do dự rồi nói tiếp:

- Chồng yêu, hơn một năm trước, mẹ tôi chết, chỉ sau một ngày con tôi và của anh cũng chết theo.

Chúc Tự Đan nhấn mạnh “con tôi và của anh” một cách rõ ràng, nó vừa mang theo sự châm biếm, vừa chất chứa bao nhiêu là sự đau thương. Thời gian ấy, hai người hai ngả, cũng không thể trách ai, mà chỉ có thể trách ông trời không an bài cho họ một cuộc sống bình thường thôi.

Hứa Phong Đàm bất giác cảm thông, tay anh vẫn đang đặt trên con dao kia, vừa rút ra vừa lên tiếng:

- Anh xin lỗi.

Chúc Tự Đan chẳng quan tâm, cô tiếp tục chạm nhẹ vào mặt của anh rồi nói:

- Hơn một năm tôi không gặp anh, tôi cũng chẳng hạnh phúc như tưởng tượng đâu. Lúc nào tôi cũng bị ám ảnh bởi gương mặt này của anh đấy.

Nói xong thì cô hất mặt anh sang một bên, lực đạo không quá mạnh nhưng là hết sức của cô còn sót lại. Chúc Tự Đan không để trống thời gian, tiếp tục bộc bạch:

- Sau khi gặp lại anh, cho tới giờ, tôi từng có suy nghĩ hạnh phúc nhưng là trong khoảng thời gian tôi mất trí nhớ, tôi tự cho mình rằng Chúc Tự Đan đó và Chúc Tự Đan bây giờ không giống nhau. Anh lừa dối tôi, che lấp sự thật một cách hoàn hảo, ngay cả chuyện của mẹ tôi đã mất rồi, anh vẫn không tiết lộ sự thật. Hứa Phong Đàm, anh có còn là con người không?

Hứa Phong Đàm vẫn nhìn Chúc Tự Đan, cô ấy không biểu lộ đau khổ, cũng không rơi nước mắt, thậm chí còn cười nhưng là một nụ cười thống khổ.

Anh im lặng, chịu đựng đau đớn để cho cô nguôi lòng, nhưng dường như cô chưa vừa ý nên đã xuống, cầm lấy con dao gọt hoa quả vừa nãy đâm một nhát nữa vào người anh.

Hứa Phong Đàm nhanh chóng chặn cổ tay cô lại, Chúc Tự Đan cố gắng dùng sức nhưng vẫn không thể chạm được đến người của đối phương, cô bất lực chứ nhưng bàn tay cũng dần buông lỏng hơn.

Hứa Phong Đàm nhân cơ hội cô mất tập trung liền cầm lấy con dao vất ra xa. Sau đó rất nhanh ôm chặt cô vào lòng.

Cả căn phòng bệnh nổi bật một màu máu, quần áo của Chúc Tự Đan và Hứa Phong Đàm cũng vậy, máu của anh vẫn không ngừng chảy, ướt đẫm hết một mảng ngực áo bệnh nhân màu sáng của Chúc Tự Đan.

- Anh buông ra, mau buông tôi ra.

Hứa Phong Đàm không chịu, anh vẫn ôm chặt cô, rồi thều thào nói:

- Một chút thôi, chỉ cần cho anh ôm em một chút thôi được không?

Cuối cùng, khi Chúc Tự Đan nhìn thấy Hà Tỉnh Hoà đứng đợi ở bên ngoài thì cô mới chịu ngừng phản kháng Hứa Phong Đàm lại.

Hà Tỉnh Hoà nghe theo ám hiệu của Chúc Tự Đan mà mạnh mẽ đánh ngất Hứa Phong Đàm.

Ngay sau đó, Chúc Tự Đan mặc chùm một chiếc áo dài, đủ để che khuất vết bẩn từ máu rồi cùng Hà Tỉnh Hoà rời đi.

- Mau lên, sẽ có người phát hiện ra đó.

Chúc Tự Đan gật đầu, chạy theo hắn ta, bỏ mặc Hứa Phong Đàm nằm lại giữa nền đất vừa lạnh vừa nhuốm máu.