Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

Chương 44: Muốn anh à? (H)



Ánh sáng chiếu vào đôi mắt nhỏ nhắn của Chúc Tự Đan, cô dần tỉnh dậy, nhìn xung quanh một vòng, chợt nhận ra người đàn ông đang nằm cạnh mình chính là người đã cùng mình triền miên suốt đêm. Đã một khoảng thời gian dài, cô chưa từng thấy hạnh phúc như ngày hôm qua.

Chúc Tự Đan lười biếng, nằm nghiêng người ngắm nhìn Hứa Phong Đàm.

Trên bả vai rộng lớn kia có rất nhiều hình xăm, cô tò mò mà bất giác động vào, sau đó ngón tay thon nhỏ di chuyển xuống vết sẹo dài trước ngực. Nó có lẽ đã có từ rất lâu rồi nhưng mới mờ được chút ít, xem ra trước kia cuộc sống của anh cũng chẳng dễ dàng.

Bỗng nhiên bàn tay của cô bị chụp lại, một bàn tay to lớn ấm áp đã nắm chặt lấy, sau đó mân mê từng ngón tay rồi đặt lên miệng mình mà hôn nhẹ.

- Mới sáng mà em lại muốn anh nữa à?

Da mặt của Chúc Tự Đan rất mỏng, anh ấy mới nói như thế mà cô đã lấy chăn trùm kín đầu, không dám ngó lên nhìn anh.

Hứa Phong Đàm vẫn nắm chặt lấy tay cô, hôn nhẹ lên nó, sau đó đưa tay xuống thăm dò cô. Anh nhắm chuẩn xác bờ vai gầy run rẩy rồi thuận thế mà di chuyển xuống sâu hơn.

Chúc Tự Đan không nhịn được đành cầm tay anh lại.

- Đừng có mà trêu em nữa.

Sau cùng, Hứa Phong Đàm không nhịn nổi, liền hất chăn lên mà không hề báo trước. Thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng hiện ra trước mắt anh, cô chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi của anh, thế mà đã khiến cho người đàn ông đối diện phải rục rịch.

Hứa Phong Đàm biết mình tới giới hạn, xoay chuyển tư thế, ép cô nằm dưới thân mình. Một nụ hôn nhanh chóng rơi chính xác vào môi mềm của cô.

Một vài phút sau, họ đã cùng nhau triền miên một lần nữa.

- Oái, Hứa Phong Đàm, anh là một tên khốn.

Anh chỉ biết cười rồi đáp:

- Đúng vậy, vì thế, mới có thể yêu em cả ngày lẫn đêm như vậy.

Họ chẳng hề quan tâm tới thời gian, Hứa Phong Đàm sau khi thấy Chúc Tự Đan mệt nhoài thì ôm cô đi ngủ.

Khi cô tỉnh dậy đã là chiều muộn, mặt trời cũng sắp sửa lặn xuống rồi.

Hứa Phong Đàm dậy trước cô, anh đang tắm, khi anh ra ngoài thì nhìn thấy cô vẫn nằm trên giường.

- Đan Nhi, anh đã chuẩn bị quần áo cho em, mau đi tắm đi, lát chúng ta cùng đi ăn tối.

Chúc Tự Đan nhận ra xung quanh mình không có quần áo, cô đành hạ mình kêu anh:

- Hứa Phong Đàm, anh có thể lấy tạm cho em một chiếc áo không?

Hứa Phong Đàm vừa lau tóc, vừa lấy chiếc áo sơ mi trên sofa rồi đưa cho cô. Anh ngồi cạnh cô, cúi xuống ghé sát vào tai cô rồi nói:

- Có muốn anh mặc giúp em không?

Ngay lập tức, gương mặt của cô đỏ như trái cà chua, hai tai nóng bừng theo phản xạ. Một giây sau, khi nhìn thấy vẻ mặt gian manh của anh thì cô không nhịn được liền đánh vào người anh, nũng nịu nói:

- Anh điên à?

Hứa Phong Đàm ngoài cười ra thì không nói được câu nào, anh lặng im nhìn cô. Sau một hồi bình tĩnh, Chúc Tự Đan cũng thoải mái mặc đồ, mặc kệ anh nhìn mình.

Yết hầu của anh lên xuống, anh quá yêu thích thân thể này của cô rồi nhưng nghĩ đến từ đêm qua, rồi cả sáng nay, anh đều ép cô, nếu còn tiếp tục làm nữa thì chắc cô không chịu nổi mất. Vì thế, anh chỉ đành xoa dịu bản thân.

Thân hình nhỏ nhắn của Chúc Tự Đan nhanh chóng di chuyển vào nhà tắm, trước khi đóng cửa, cô còn trêu đùa anh:

- Đố anh bắt được em.

Hứa Phong Đàm có ý định đứng dậy vì câu thách thức của cô nhưng cô đã nhanh trí mà đóng sầm cửa lại, như thể nếu bị anh bắt được thì xác định ngay vậy.

- May quá.

***

Đến chập tối, Hứa Phong Đàm đưa cô đến một nhà hàng ven biển, từ trên cao, có thể nhìn thấy sóng vỗ, nghe được âm thanh của sóng xô và gió thổi.

Chúc Tự Đan vẫn đang hưởng thụ không gian đẹp đẽ này thì Hứa Phong Đàm phá đám:

- Chúc Tự Đan, ăn thôi, em chắc là đói rồi. Hôm qua chúng ta vận động nhiều như vậy, anh cũng thấy mệt rồi.

Hứa Phong Đàm liên tục trêu chọc cô, cô vẫn chưa thể quen được.

- Anh đừng có mà trêu em nữa. Lần sau mà…

Cô nói đến đây thì không nói tiếp được, cô tự hỏi:

- Liệu chúng mình còn lần sau ư?

Chỉ vài tiếng nữa thôi, cô và anh sẽ chính thức chấm dứt mối quan hệ một ngày này, dù chỉ mới một ngày thôi, mà sao cô đã cảm thấy hối tiếc như vậy rồi.

Không khí giữa họ bỗng nhiên trùng xuống, Hứa Phong Đàm cũng không nói gì, Chúc Tự Đan cũng vậy.

Một vài giây sau, Hứa Phong Đàm mới lên tiếng:

- Để ăn cắt thịt giúp em.

Cả bữa tối đó, chẳng còn tiếng cười được nữa. Cho tới tận lúc, Hứa Phong Đàm đưa cô về nhà của Hà Tỉnh Hoà, hai người họ ngồi trong xe một lúc lâu, không ai nói với ai câu nào.

Cuối cùng, anh lên tiếng:

- Đây là giấy ly hôn, em ký vào đi, anh sẽ giải quyết phần còn lại.

Chúc Tự Đam ban đầu có lưỡng lự nhưng sau đó dứt khoát cầm bút từ tay anh rồi ký vào phần của mình.

Sau đó, cô liền bước xuống xe, không quay đầu lại nhìn anh, nhưng Hứa Phong Đàm thì lại chạy theo sau cô, ôm chặt lấy cô.

Khi anh định nói gì đó thì bỗng nhiên có một tên lạ mặt xuất hiện, hắn đánh ngất Hứa Phong Đàm bằng gậy sắt, sau đó còn tiêm cho anh một loại thuốc gì đó.

Khi Chúc Tự Đan quay đầu lại thì cũng bị ai đó đánh ngất đi ngay sau đó.