Cưỡng Cầu

Chương 11: 1



Vấn đề trước mắt Thẩm Tùy bây giờ vừa đơn giản vừa phức tạp.

Nói thật thì hắn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn với Cố Niệm Đường, cũng không nghĩ rằng đối phương muốn kết hôn với mình.

Điều này không liên quan đến việc yêu hay không yêu. Năm nay Thẩm Tùy mới hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và gia nhập công ty không bao lâu, chuyện công việc, quan hệ với đồng nghiệp, dự tính cho tương lai,... Rất nhiều rất nhiều điều phức tạp đang bày ra trước mặt đợi hắn học hỏi và giải quyết.

Giờ đột nhiên muốn hắn kết hôn lập gia đình, thật sự quá nhanh, về cơ bản là trở tay không kịp.

Quan trọng hơn, Thẩm Tùy không thể phủ nhận là hiện tại hắn ở bên Cố Niệm Đường là vì có cảm giác mới lạ. Qua một thời gian nữa, khi cảm giác hứng thú mới mẻ đã không còn thì liệu hắn vẫn thích và chọn anh như bây giờ hay không?

Thẩm Tùy không trả lời được.

Nhưng dù hắn có đang hoang mang như thế nào chăng nữa thì hiện thực cũng đã đẩy hắn tiếp tục đi về phía trước rồi.

Ngày thứ bảy mây đen giăng đầy, bầu trời xám xịt nặng trịch giống như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

Ở ghế sau chiếc Ferrari trắng, Thẩm Tùy ôm Cố Niệm Đường trong lòng nhưng lại quay mặt sang một bên, đôi mắt lơ đãng nhìn khung cảnh đường phố không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ.

Hai người đang trên đường đi tới nhà ba mẹ Thẩm Tùy.

Trên cửa sổ là hình phản chiếu của omega đang dựa trong lòng hắn, những dấu hôn đỏ thắm rải đầy trên cổ và tay anh, gương mặt lạnh lùng cũng không giấu được vẻ thỏa mãn, rõ ràng là vừa được alpha tận tình yêu thương. Anh tựa đầu lên vai Thẩm Tùy, thoải mái đặt trọng tâm cơ thể lên ngực hắn, đầu gối hai người chạm nhau, thân mật khăng khít.

"Em đang nghĩ gì thế?" Cố Niệm Đường mở mắt, nhìn hắn qua hình phản chiếu trên tấm kính.

Thẩm Tùy hoàn hồn, cong môi cố gắng làm nụ cười trông không quá miễn cưỡng, "Đang nghĩ có khi nào trời sắp mưa rồi không." Dứt lời hắn quay lại hôn khẽ lên trán omega, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối bên chân trái của anh, "Chân anh có đau không?"

Cố Niệm Đường biếng nhác lắc đầu, "Không sao, quen rồi."

Đau cũng có thể trở thành thói quen ư?

Các ngón tay Thẩm Tùy dịu dàng vuốt ve ổ xương tròn tròn kia cách lớp vải quần vest. Hắn nhớ rõ hình dạng của vết sẹo trên chân Cố Niệm Đường, nhớ rõ dấu vết đáng sợ và kinh khủng ấy, cũng nhớ rõ gương mặt vô cảm và giọng điệu thản nhiên của omega khi nói với hắn trong buổi họp thường niên rằng: Anh vật lộn ba ngày trên vách núi, khi trở về lại không một ai hy vọng anh còn sống.

Tim Thẩm Tùy thắt lại.

Hắn lại quay đầu nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, cảnh sắc bên đường càng lúc càng trở nên quen thuộc, khoảng cách đến nhà ba mẹ hắn cũng theo đó mà ngày càng rút ngắn.

Cuối cùng xe ô tô dừng lại trước cổng một khu chung cư không có gì nổi bật.

Bảo vệ ngồi trong chốt an ninh nhìn thấy chiếc siêu xe thì không khỏi kinh ngạc, sau đó y không hỏi một chữ, trực tiếp duỗi tay ấn mở cửa cho họ.

"Đi thẳng rồi rẽ ở ngã tư thứ hai, đến tòa thứ ba thì dừng xe."

Thẩm Tùy chỉ đường cho tài xế. Hắn rút cánh tay đang đặt trên eo Cố Niệm Đường về rồi chỉnh lại cà vạt.

Tài xế đậu xe vào bãi đỗ ven đường, tiếp đó vội vàng xuống xe chạy ra cốp để lấy những món quà đã được chuẩn bị chu đáo ra. Túi lớn túi nhỏ xếp thành chồng, Thẩm Tùy vốn định giúp một tay nhưng không ngờ Cố Niệm Đường đã đến trước một bước, nhận lấy một trong những túi quà.

Thẩm Tùy giật mình. Có lẽ điều này hơi buồn cười nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Niệm Đường xách vật nặng, mặc dù chiếc túi in logo hãng trang sức xa xỉ kia trông cũng không nặng lắm.

Cố Niệm Đường lên tiếng: "Tầng mấy?"

Hắn hoàn hồn, đáp: "Tầng sáu."

Ba người đi vào tòa chung cư. Tòa nhà được xây dựng cách đây khá lâu, trên cánh cửa dán đầy áp phích cho thuê và quảng cáo của dịch vụ mở khóa. Cửa lối thoát hiểm đã tróc sơn, Cố Niệm Đường với một thân hàng hiệu và khí chất cao quý đứng ở đây thật sự không phù hợp.

Lúc thang máy đến nơi có một đôi tình nhân đi ra từ bên trong, ánh mắt tò mò của họ nhìn chằm chằm Cố Niệm Đường không chút dè dặt, sau đó chuyển sang nhìn Thẩm Tùy.

Thẩm Tùy nghiêng người để bọn họ rời đi, hắn vào thang máy trước rồi ấn nút giữ cửa, đợi đến khi Cố Niệm Đường và tài xế đều đã vào thì mới thả tay ra.

Sau khi ấn nút lên tầng sáu thì thang máy bắt đầu vững vàng di chuyển. Vách thang máy trống rỗng cũng bị tận dụng để dán quảng cáo mở khóa cửa.

Thẩm Tùy liếc nhìn Cố Niệm Đường.

Thật sự không phù hợp. Người đàn ông này nên ở trong biệt thự cao cấp xa hoa hay văn phòng trên tầng cao nhất của cao ốc mới phải, một khu nhà bình thường cũ kĩ dán đầy tờ quảng cáo không hề hợp với Cố Niệm Đường chút nào.

Nhưng anh ấy lại ở đây, vì mình.

Thang máy tới nơi.

Thẩm Tùy rời mắt đi.

Chung cư này một tầng có ba căn, ba mẹ Thẩm Tùy ở căn hộ bên trái, bố cục tổng thể cũng xem như rộng rãi thông thoáng.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Thẩm Tùy lấy chìa khóa mở cửa, thứ đầu tiên thu hút sự chú ý của hắn là tiếng nói chuyện cười đùa truyền tới từ phòng khách. Hắn cảm thấy không ổn nên vội đổi giày trước rồi vào nhà nhìn xem.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần rằng gia đình không chào đón "đối tượng kết hôn" đột nhiên xuất hiện của mình, nhưng khi Thẩm Tùy trông thấy ba mẹ Phương Dao đang ngồi trong phòng khách thì vẫn không khỏi giật mình sửng sốt.

Đây chắc chắn là một màn đánh phủ đầu.

Chắc hẳn ba mẹ của Thẩm Tùy tin rằng bất cứ omega nào có lòng tự trọng cũng sẽ không chọn kết hôn với một alpha đã có hôn phu thanh mai trúc mã phù hợp 99%, vậy nên nếu phản đối đơn thuần bằng miệng là chưa đủ thì bọn họ sẽ cần một biện pháp mạnh hơn.

Mà biện pháp mạnh này chính là ba mẹ Phương Dao.

Về mặt logic thì không có gì lạ khi đôi vợ chồng này đến thăm ba mẹ hắn, dù sao hai nhà là bạn bè lâu năm, quan hệ vô cùng tốt, đến chơi vào ngày nghỉ cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Thẩm Tùy đã thông báo thứ bảy này sẽ dẫn người yêu về nhà từ mấy hôm trước, kết quả là hôm nay phụ huynh của "bạn đời định mệnh" lại ngồi chễm trệ trong nhà hắn, ẩn ý của việc này không cần nói cũng hiểu. Thẩm Tùy nhíu mày, hiếm khi hắn nổi giận nhưng thế này thì quá thiếu tôn trọng người khác rồi.

Thẩm Túc Ngộ ngồi trên sofa không thèm nhìn hắn, mẹ Thẩm thì đứng lên rồi mỉm cười nói một câu tiếp đón tối thiểu: "Về rồi đấy à. Vừa khéo cô chú Phương của con đến nhà làm khách, cùng ăn cơm trưa."

Thẩm Tùy chỉ khựng lại một giây, sau đó hắn quay người khom lưng, tìm một đôi dép lê trong tủ giày rồi nhỏ giọng bảo Cố Niệm Đường đang đứng ở phía sau đi vào ngồi xuống ghế cạnh tủ.

Tiếp đó hắn quỳ một gối xuống, tự tay thay giày cho anh.

Cố Niệm Đường trợn tròn hai mắt, hơi xấu hổ nói: "Anh tự làm được mà."

Thẩm Tùy cất đôi giày da của anh sang một bên, thản nhiên cười cười: "Bạn của ba mẹ em trùng hợp đến nhà chơi, anh không thấy phiền chứ?"

Cố Niệm Đường lắc đầu.

Thẩm Tùy đứng lên ra hiệu cho tài xế mang hết đồ vào nhà, sau đó dẫn Cố Niệm Đường đi vào trong phòng khách.

Lúc này hắn mới nhìn mẹ Thẩm vẫn đang đứng cạnh chiếc sofa, mỉm cười nói: "Ba mẹ, anh ấy là bạn trai của con, Cố Niệm Đường."

Cố Niệm Đường chầm chậm đi đến bên cạnh hắn, "Cháu chào chú, cháu chào cô." Anh cúi đầu chào ba Thẩm mẹ Thẩm, sau đó chuyển mắt sang đôi vợ chồng trung niên đang ngồi trên sofa.

Có vẻ anh không hề ngạc nhiên, giống như đã sớm biết được thân phận của hai người.

Mẹ Thẩm không ngờ người yêu trong miệng Thẩm Tùy lại là một người đàn ông cao lớn trông chẳng khác gì alpha thế này, bà sững sờ giây lát mới miễn cưỡng cười đáp: "Chào cháu, chào cháu." Đồng thời vỗ vỗ lên vai Thẩm Túc Ngộ như thể đang giục ông chào hỏi.

Thẩm Túc Ngộ khó chịu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Niệm Đường cũng giật mình một lát, sau đó ông im lặng nhìn chằm chằm Thẩm Tùy.

Thẩm Tùy cũng nhìn thẳng mắt ông, khóe môi vẫn cong cong, che giấu sự tức giận trong lòng mình rất khá.

Tài xế mang hết quà vào xong thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mọi người trong phòng khách như bị tiếng cạch cửa đánh thức.

Trên sofa đối diện, người phụ nữ trung niên với mái tóc búi cao trông có vẻ hòa nhã đột nhiên tươi cười hỏi: "Vị này chính là người yêu mới của Tiểu Tùy đấy à? Đẹp trai quá."

"Cô Phương nói gì vậy," Thẩm Tùy đáp, "Niệm Đường là mối tình đầu của cháu, sao lại dùng từ "mới" được ạ."

Người phụ nữ sửng sốt, nhìn sang Thẩm Túc Ngộ với vẻ ngượng nghịu.

Thẩm Túc Ngộ trầm giọng quát: "Hỗn láo!"

Thẩm Tùy nheo mắt, lưng căng cứng, đang định nói lại thì bỗng hắn cảm thấy lòng bàn tay bị cào khẽ một chút. Pheromone vị bạc hà nhàn nhạt quấn quanh hơi thở hắn chốc lát rồi lập tức bị chủ nhân thu lại.

Không ngờ rằng Thẩm Tùy lại thấy lòng dịu xuống.

Cơn giận vẫn còn đó, nhưng sự kích động bị khơi dậy đã giảm bớt rất nhiều. Hắn thở hắt một hơi, trở tay nắm lấy bàn tay Cố Niệm Đường rồi kéo anh đến phòng riêng của mình.

"Tiểu Tùy," Mẹ Thẩm gọi hắn lại, dường như bà tự thấy bản thân mình đuối lý, hoặc có thể là do không ngờ Thẩm Tùy lại tức giận đến mức ngay cả mặt mũi người lớn cũng không màng, giọng bà nghe có vẻ yếu ớt, "sắp ăn cơm rồi."

"Con biết." Thẩm Tùy đáp, "Con dẫn Niệm Đường đi xem phòng của con, lát nữa sẽ ra." Nói xong hắn mới sực nhớ ra, lấy chiếc túi đang nằm trong tay Cố Niệm Đường rồi đặt lên cái tủ gần đó nhất, "Niệm Đường mua quà cho ba mẹ, chút tấm lòng mà thôi, mẹ với ba nhớ dùng."