Nhưng bàn tay hư đốn của Lục Tây sờ vào thịt non ở chỗ bắp đùi của Cố Lẫm, thân thể chịu hết tình dục không chịu nổi trêu trọc, Cố Lẫm lập tức cảm thân chân mình bắt đầu mềm xuống. Sợ hãi muốn khép chặt hai chân lại, nhưng chỉ khiến Lục Tây càng suồng sã hơn —— anh đưa ngón tay vào trong cơ thể Cố Lẫm. Lúc Cố Lẫm không khỏi hừ nhẹ, nhanh chóng đưa thêm một ngón tay vào. Lục Tây cười nham hiểm: "Em dám khép chân lại thì anh sẽ đút thêm một ngón nữa."
Cố Lẫm chỉ nhắm mắt run rẩy, cố gắng kiềm chế muốn mở miệng thở dốc: "Không muốn... Tôi không thể làm tiếp nữa..."
"Nhưng mà bảo bối à, em thật quyến rũ, làm anh không nhìn được muốn em lần nữa."
"Đừng... Không thể..." Cố Lẫm run rẩy, cái cảm giác bị chiếm đoạt bị ép mở ra, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chán ghét đến không thể chán ghét hơn nữa, nhưng cũng sợ đến không thể sợ hơn nữa.
Mất đi tôn nghiêm, nằm dưới thân người khác như món đồ chơi.
Mặc cho tính khí của hắn tàn phá bừa bãi trong cơ thể mình.
Cùng lúc hành hạ thân thể và tâm lý của cậu, tựa như bị đánh đập.
...
Cuối cùng, cậu ở trong phòng tắm, bị Lục Tây làm đến khóc.
Cậu từng tự nhận bản thân không phải là kẻ yếu đuối, cậu đã không rơi nước mắt từ khi hiểu chuyển đến nay.
Nhưng khi bị khoái cảm làm cho điên cuồng, nước mắt sinh lý như sông vỡ đê, không thể khống chế dừng lại, làm cậu cảm thấy rất xấu hổ.
Sau đó, lõa thể nằm trên thành bồn tắm, Lục Tây dương v*t đỏ bừng của mình ra khỏi huyệt khẩu của Cố Lẫm, mang theo một luồng bạch trọc, cảm giác chất lỏng hơi lạnh kia chảy ra khiến thân thể Cố Lẫm tê dại.
Cố Lẫm tự giễu nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ một ngày nào đó bản thân không nhịn được nữa mà tự sát.
Lục Tây ôm cậu trở về giường.
Đêm lạnh như nước.
Lục Tây vừa vuốt ve cơ thể Cố Lẫm, vừa dụi vào cổ của Cố Lẫm, thấp giọng nói: "Tháng sau đi Mỹ với anh."
Cố Lẫm cứng đờ: "Làm gì chứ?"
Lục Tây: "Anh qua đó du học, dẫn theo em."
Tin tức này như sấm, làm Cố Lẫm không thể duy trì vẻ bình tĩnh được nữa, tâm trạng lập tức kích động, giọng mắng người cũng run lên vì tức giận: "Đồ cầm thú... Biến thái! CMN! Mày đi du học dẫn tao theo làm gì... Nhân lúc tao còn sống mày mau chán đi! Mau chán để tao còn sớm siêu sinh! Tao cmn mỗi lần nhìn mày đều mắc ói... Mày không sợ tao ói lên người mày lúc làm tình sao!"
Ánh mắt Lục Tây lập tức trở nên bất thiện, bóp eo Cố Lẫm: "Còn dám cãi anh, quên lúc chịu khổ trước kia rồi hả?"
Cố Lẫm nằm trên giường, cười khổ: "Chết càng tốt, tên biến thái mày..."
Trải qua 3 tháng, dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, Lục Tây cũng không còn dùng cách đó.
"Cho dù em không muốn, cũng phải đi Mỹ cùng anh, không thể thay đổi." Lục Tây ghé sát vào bên tai Cố Lẫm, mỗi một chữ, tựa như ác ma: "Chờ đến lúc anh chán, nếu không em tuyệt đối không thể rời đi anh."
- ----------------------------
Tự nhiên nổi hứng edit truyện h, mong mọi người ủng hộ