Cường Đại Chiến Y

Chương 920: Đường Sở Vi bị bắt đi rồi



Thành phố Tử Đằng, vùng ngoại ô. Trong biệt thự của Tập đoàn Đường thị. Đây là khu đất lớn của Tập đoàn Đường thị mua riêng để xây dựng biệt thự.

Nơi này chỉ có những người thân cận nhất của Tập đoàn Đường thị ở.

Lúc này, trong sân nhỏ của biệt thự.

Đường Sở Vi đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, trong tay cầm một quyển sách giáo dục thai nhi. Cô đọc rất chăm chú, thậm chí còn đọc lớn ra miệng.

Rām!

Cửa lớn của biệt thự đột nhiên bị đạp đổ.

Đường Sở Vị nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lại, cô giật mình đứng bật dậy.

Một nhóm người lạ mặt xông vào, một nhóm khác cũng lập tức lao tới.

Hóa ra người đang xông vào chính là Đường Tấn.

Đường Tấn sau khi bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù thì lao nhanh vào biệt thự, vội vàng trốn sau lưng Đường Sở Vi: “Chị, chị, cứu em với.”

Đường Sở Vị ra hiệu cho Đường Tân bình tĩnh đừng nóng nảy.

Cô đứng yên tại chỗ nhìn những vị khách không mời mà đến này.

Một vài người đàn ông đã tiến vào.

Bọn họ nhìn thấy Đường Sử Vi, khóe miệng khẽ nhếch lên, thản nhiên cười với vé châm biếm. “Các anh là ai?” Sắc mặt Đường Sở Vị trầm hắn xuống, cô nói: “Đây là Tập đoàn Đường thị”

“Đương nhiên bọn tôi biết đây là Tập đoàn Đường thị.”

Một người đàn ông trung niên dẫn đầu lên tiếng, vừa nói vừa cợt nhả: “Cô là Đường Sở Vi phải không, vậy xin mời cô đi theo bọn tôi một chuyến”

Đường Sở Vị nhìn vị khách không mời mà đến nay, trong lòng liền cảm thấy có chút bất an, cất giọng lạnh lùng nói: “Lập tức rời khỏi đây cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí”

Ngay lúc này, ở ngoài cửa, một người đàn ông chậm rãi bước vào.

Ông ta mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, để tóc ngắn, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt vô cùng ung dung và bình tĩnh.

“Thiên.”

Nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt Đường Sở Vi lập tức có sự thay đổi.

Cô mạnh mẽ giơ tay lên.

Trong phòng trên tầng ba, một thanh kiểm lập tức bay ra. Cô cầm Chân Tà Kiếm và nhìn Thiên đang bước tới với vẻ mặt đầy sự đề phòng.

Thiên dần bước tới, đứng đối diện trước mặt Đường Sở Vị, nói rõ ràng từng chữ một: “Đường Sở Vi, tôi chỉ là có ý mời cô qua Thiên Quốc của tôi ở tạm một thời gian thôi, cô đừng ép tôi phải ra tay. Tôi biết cô bây giờ rất lợi hại, nhưng nếu cô thật sự muốn đầu với tôi thì cô không phải đối thủ của tôi đâu. Hơn nữa đây lại là Tập đoàn Đường thị, một khi đã ra tay, tất cả mọi người nhà họ Đường sẽ phải chết, ngay cả đứa con chưa chào đời trong bụng cô cũng khó mà giữ được.”

Trông sắc mặt Thiên vô cùng ung dung, cứ như anh ta đang nói một chuyện nhỏ bé không đáng kể vậy.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Đường Sở Vị đột nhiên cứng đờ.

Cô nhìn Thiên một lúc rồi hỏi: “Thiên, ông như này là có ý gì chứ, nhà họ Đường tôi và ông từ trước đến nay không có thù oán gì, bây giờ là ông đang muốn làm gì vậy chứ?”

“Ra tay.”

Những lời nói của Thiên không hề vô nghĩa. Ông ta trực tiếp hạ lệnh cho cấp dưới.

Mấy người đàn ông trong nháy mắt đều rút kiếm ra.

Đúng lúc này, đám người của Đường Thành Lâm từ trong biệt thự bước ra, nhìn thấy Đường Sở Vị trên tay đang cầm Chân Tài Kiểm đối đầu với một đám người khác thì vô cùng sửng sốt.

Đường Thành Lâm chống gậy bước ra thật nhanh, lạnh lùng quát lớn: “Đây là Tập đoàn Đường thị, các người dám tới Đường thị để.”

Ngay lúc đó, Đường Sở Vi nói: “Ông nội, ông dẫn bọn họ vào nhà trước đã, mọi chuyện ở đây cứ để cháu xử lý”

“Sở Vị à, chuyện này.”

“Mau lên, mau gọi điện thoại cho Giang Cung Tuấn”

Đường Sở Vị nói xong thì lập tức cất Chân Tà Kiểm đi.

Bởi vì, cô biết rõ rằng cô không thể ra tay vào lúc này.

Thiện đã bước đến cảnh giới thứ chín và cô căn bản không phải đối thủ của ông ta. Đây là Tập đoàn Đường thị, một khi bắt đầu khiêu chiến, tất cả mọi người của Tập đoàn Đường thị đều có thể gặp nguy hiểm. Hơn nữa, Thiên nói rất đúng, cô bây giờ còn đang mang thai, càng không thể dùng vũ lực.

Cô quay sang nhìn Thiên rồi nói: “Thiên, tôi có thể đi theo ông, nhưng dù sao ông cũng phải nói rõ ràng cho tôi biết, ông đến tìm tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì?”.

“Chuyện này không cần cô phải hỏi nhiều” Thiên thản nhiên nói, sau đó lập tức ra lệnh: “Mau bắt Đường Sở Vi đi cho tôi” Mấy người đàn ông quay ngược trở lại, dùng động tác tay ra hiệu xin mời: “Cô Đường Sở Vi, xin mời” Đường Sở Vị không nhiều lời hỏi thêm, cô liền đi theo sau Thiên. “Chị Sở Vi, lũ khốn nạn, tôi liều chết với các anh” Một tên đàn em nhà họ Đường lập tức ra tay.

Nhưng, anh ta vừa mới bước tới được vài bước thì cơ thể đã gục xuống và bị hất văng ra xa, có thể ngã khuyu xuống mặt đất, một ngụm máu tươi bắn ra.

Vào lúc ấy, Đường Sở Vi đã chuẩn bị đi theo Thiền rời khỏi biệt thự của Tập đoàn Đường thị.

Đường Thành Lâm nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Cung Tuấn.

Điện thoại đã đổ chuông.

Nhưng một hồi lâu rồi mà vẫn không có ai trả lời.

Ông ta gọi liên tục.

Đã gọi liên tục mấy chục cuộc điện thoại nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Ông lại trực tiếp gửi tin nhắn cho Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, Sở Vi bị người ta bắt đi rồi, cháu nhanh chóng quay về thành phố Tử Đằng đi”

Tại Tập đoàn Đường thị.

Tất cả thế hệ nhà họ Đường đều tập trung đông đủ. “Ông nội, ai là người đã bắt Sở Vi đi vậy?” Đường Lăng lên tiếng hỏi.

Vẻ mặt Đường Thành Lâm cứng đờ, bây giờ cả Đường Lăng cũng đã trở thành người của gia tộc cổ võ, vài năm nay, anh ta cũng có một chút quan hệ với giới cổ võ, cũng biết một chút chuyện của giới cổ võ.

Anh ta là người biết rõ tầm ảnh hưởng của Đường Sở Vị trong giới cổ võ, cô chắc chắn là một trong những người giỏi nhất. Bây giờ ngay cả Đường Sở Vi cũng phải kiêng nể vài phần mà chấp thuận đi theo. Điều này cho thấy rằng, người bắt Sở Vị đi phải là người có thực lực vô cùng mạnh. “Ông nội, có chuyện rồi, ông xem này, đoạn video này”.

Đúng lúc này, một tên đàn em lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video rồi nói: “Ông ta chính là Thiên, hiện tại đang là môn chủ của phái Thiên Môn, đồng thời cũng là hoàng đế của Thiên Quốc. Hơn nửa tháng trước, ông ta còn cùng Bách Hiểu Sinh chiến đấu ở núi Côn Luân. Ông ta đã đánh bại Bách Hiểu Sinh, bây giờ ông ta cũng là người đứng đầu thế giới”.

Nghe nói đến đây, Đường Thành Lâm sợ hãi ngồi trên sô pha với vẻ mặt cứng đờ, nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Tập đoàn Đường thị của chúng ta đã đắc tội Thiên Quốc khi nào mà tại sao người của Thiên Quốc lại tới đây bắt Sở Vi đi, ông ta muốn làm gì vậy chứ?”

Ông ta lại lấy điện thoại ra và gọi cho Giang Cung Tuấn lần nữa.

Chỉ là điện thoại của Giang Cung Tuấn vẫn như những lần trước, không có một ai bắt máy. Khi Đường Sở Vi bị Thiên bắt đi, Tập đoàn Đường thị trở nên hoang mang, rối bời.

Một ngày sau, Giang Thời cùng hai vị tướng quân tài năng của Giang Triều là Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng đuổi tới thành phố Tử Đằng.

Tại đại sảnh biệt thự của Tập đoàn Đường thị.

“Ông thông gia”.

Đường Thành Lâm nước mắt ngắn nước mắt dài, nói: “Ông phải cứu Đường Sở Vi, Sở Vi bị Thiên của Thiên Quốc bắt đi rồi”

“Thật đáng ghét”

Giang Thời đập mạnh tay xuống bàn.

Cái bàn trong nháy mắt vỡ tan thành trăm mảnh.

Ông ấy hít một hơi thật sâu, kiềm chế để tinh thần bình tĩnh trở lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Thành Lâm rồi nói: “Đừng lo lắng, tối nhất định sẽ đưa Sở Vi bình an trở về, là đúng rồi, Giang Cung Tuấn đầu rồi?”

Đường Thành Lâm trả lời: “Đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại rồi mà mãi vẫn không thấy bắt máy”

“U”

Bây giờ, Giang Thời cũng không có thời gian để tâm đến Giang Cung Tuấn nữa.

Trước tiên ông phải nhanh chóng đến Thiên Quốc, tìm được Thiên để đưa Đường Sở Vị trở về.

Bởi vì ông ấy biết rằng Đường Sở Vi sắp sinh rồi, nên vào lúc này chắc chắn không được để xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Đó là máu mủ của nhà họ Giang ông.

Người nhà của nhà họ Giang, ai lại dám động vào cơ chứ? Ông ấy lập tức đứng hẳn dậy, xoay người rồi bước đi. Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng đi theo ngay đằng sau.

Sau khi rời khỏi biệt thự của Tập đoàn Đường thị, Giang Quốc Đạt đi ở phía sau nói: “Bệ hạ, tại sao Giang Vô Song lại biết Thiên sẽ ra tay với Đường Sở Vi, theo lý mà nói, không phải chuyện này rất kỳ lạ sao?”

“Bây giờ chúng ta không có thời gian để điều tra chuyện này đâu, việc cấp bách nhất trước mắt chính là phải mau chóng đuổi theo tới Thiên Quốc”

Giang Thời khẽ mở miệng nói.

Quả thực hiện giờ ông ấy cũng không có thời gian để chạy theo Giang Vô Song hỏi xem tại sao cô ta lại biết Thiên sẽ tới bắt Đường Sở Vi.

Ông ấy cùng hai người họ nhanh chóng tới Thiên Quốc.

Vào một ngày sau.

Tại Thiên Quốc.

Thiên Quốc vốn là một đất nước nhỏ, nhưng cũng là một nước có mâu thuẫn nội bộ rất lớn.

Thiên cùng đệ tử phái Thiên Môn nhanh chóng ra tay, nắm quyền hành, kiểm soát đất nước rồi đổi tên nước thành Thiên Quốc. Và chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn đất nước đã có thủ đô và xây dựng một cung điện. Vào lúc này, bên ngoài hoàng cung.

Cung điện này cũng chỉ là một tòa nhà cổ kính bình thường mà thôi, bên ngoài cung điện có rất nhiều thị vệ được trang bị đầy đủ vũ khí để bảo vệ hoàng đế.

Giang Thời cùng Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng đã xuất hiện ở đây.