Cưỡng Đoạt Ái Tình: Nhan Tổng, Xin Dừng Lại!

Chương 59: Yêu là tin tưởng



Đinh ninh rằng con gái của mình đang phải chịu thiệt thòi, Liên phu nhân nghĩ rằng Lục Tần là người đàn ông không tốt, bà ấy giận dữ cất lời:

- Con mau chấm dứt với cậu ta đi. Hãy suy nghĩ lại về tình cảm của Kiến Văn dành cho con. Người đàn ông như Nhan Lục Tần không đáng để con yêu.

Cô vội lắc đầu không muốn thuận theo, Túc Kỳ thật sự rất yêu Lục Tần, hơn nữa mọi chuyện vẫn chỉ đang được nghe và thấy từ một phía, cô cần phải nói chuyện rõ ràng với anh trước khi đưa ra quyết định.

- Không được...con không muốn...

Cô chưa kịp nói hết câu thì cơn buồn nôn lại ập đến, Túc Kỳ vội bụm miệng đi nhanh vào toilet.

Liên phu nhân nhíu mày, bà ấy vội đi theo cô, Túc Kỳ vừa bước ra, bà ấy liền cất lời:

- Con bị sao vậy?

Cô ấp úng, cố lẩn tránh ánh mắt của mẹ:

- Con...chắc là bụng con không tốt thôi.

Trước thái độ bất ổn của cô, Liên phu nhân có linh cảm về chuyện gì đó, vội cất lời:

- Là bụng con không tốt, hay là...con có từng đi quá giới hạn với Nhan Lục Tần chưa?

Cô phân vẫn giữa chuyện tiếp tục giấu giếm mẹ hay nói bà ấy biết sự thật. Nhưng chính sự ngập ngừng lưỡng lự để đưa ra câu trả lời của cô đã khiến Liên phu nhân khẳng định được đáp án dù cô chưa trả lời.

- Vậy là có đúng không?

Đến nước này dù cô có chối bỏ cũng vô ích, Túc Kỳ gật đầu, mẹ cô tức giận nói lớn:

- Túc Kỳ, sao con lại dại như vậy chứ? Trước giờ con là người rất biết giữ thân, sao bây giờ lại như vậy hả?!

Cô đã kể với mẹ sự thật về số tiền cô có được để trả dứt nợ cho Ngọc Cẩn Khôi là nhờ Lục Tần giúp đỡ.

Bất chợt mẹ cô sâu chuỗi lại sự việc, với sự nhạy bén của mình, Liên phu nhân sững sờ cất lời:

- Chẳng lẽ...con làm như vậy để có tiền trả nợ sao? Con đánh đổi thân xác để lấy tiền từ Nhan Lục Tần à? Sao con lại xem nhẹ bản thân mình như vậy! Con...con làm mẹ tức chết đi được!

Cổ họng cô như nghẹn ứ, mọi chuyện ngỡ như đang rất êm đẹp, sao phút chốc lại thành ra thế này.

Liên phu nhân ngẫm lại chuyện vừa rồi, ánh mắt bà ấy bàng hoàng:

- Lúc nãy, chẳng lẽ...con...con có thai rồi sao?

Sự tinh ý của mẹ khiến cô rối bời, nhưng đến nước này cô cũng chẳng muốn giấu bà ấy nữa. Dẫu có che giấu thì trước sau gì cũng bại lộ.

Túc Kỳ gật đầu thừa nhận:

- Dạ phải.

Liên phu nhân như chết lặng, bà ấy lo sợ rằng Nhan Lục Tần đối với cô là “ăn bánh trả tiền” mà chẳng đoái hoài đến trách nhiệm, sau cùng người thiệt thòi cũng chỉ là cô thôi. Bà ấy nói lớn:

- Con...sao con ngốc vậy? Cậu ta cho con uống bùa mê thuốc lú rồi à? Không chồng mà có thai, mẹ thật sự quá thất vọng về con.

Cô cố nén nước mắt, bây giờ không thể yếu đuối mà khóc lóc, cần phải mạnh mẽ để tìm cách đối mặt.

- Chuyện của con và Lục Tần rất khó nói, giữa bọn con đã xảy ra nhiều chuyện trước khi chính thức đến bên nhau. Con tin anh ấy không phải người đàn ông tệ bạc, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.

Mẹ cô thở dài, xem ra con gái bà đã yêu quá sâu rồi, Túc Kỳ cũng đã lớn, bà ấy không thể trói buộc con gái sống theo cách mình muốn.

Liên phu nhân hạ giọng nhưng ánh mắt vẫn rất nghiêm trọng:

- Con mau gọi Nhan Lục Tần đến đây, mẹ cần nói chuyện rõ với cậu ta.

- ---------------------------------

Anh nhận được điện thoại từ cô, Túc Kỳ bảo anh đến nhà cô vì có chuyện gấp.

Lục Tần nhanh chóng đến nhà cô, anh hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô ra mở cổng, cả hai nắm tay nhau bước vào nhà, mẹ cô cầm lấy xấp hình rồi nhìn anh hằn giọng:

- Cậu giải thích sao về chuyện này?

Lục Tần nhìn những tấm ảnh trước mắt, anh cau mày hoang mang, trong ảnh là gương mặt của anh, nhưng anh hoàn toàn chưa từng chụp những bức ảnh này, lại còn với Chu Yến Thư, thật vô lý.

- Con chưa từng chụp những bức ảnh này?

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Mẹ cô tỏ ra hằn hộc, vốn dĩ người lớn tuổi khá nhạy cảm nên có cái nhìn khắt khe hơn về những chuyện thế này. Vả lại, bà ấy vì thương nên rất lo lắng cho con gái của mình.

- Hình ảnh rõ ràng như vậy, cậu nói xem làm sao tôi có thể tin cậu được? Chưa hết, cậu khiến con gái tôi mang thai, có tính chịu trách nhiệm không đây?

Anh tuy hoang mang nhưng vừa nhìn qua đã biết những tấm ảnh kia là ghép, tuy nhiên Lục Tần phải thừa nhận rằng kẻ ghép ảnh rất cao tay, trong hệt như thật.

Chuyện Liên phu nhân đã biết Túc Kỳ mang thai khiến anh có chút bất ngờ, nhưng Lục Tần ngay từ đầu đã muốn chịu trách nhiệm, vậy nên anh không thấy việc này là áp lực.

- Chuyện những bức hình này, con sẽ tìm cách chứng minh đây không phải sự thật. Còn về chuyện của con và Túc Kỳ, con sẽ cưới cô ấy.

Liên phu nhân nghe thấy lời nói quả quyết và vẻ mặt nghiêm túc của anh thì phần nào nguôi ngoai, tuy nhiên bà ấy vẫn chưa hẳn tin tưởng anh mà rất đề cao sự cảnh giác để tránh nhìn lầm người.

- Cậu sẽ cưới Túc Kỳ? Bao giờ? Đợi đến khi cái thai trong bụng ngày một lớn hay đến lúc con gái tôi sinh đứa bé ra?

Cô biết những lời mẹ vừa nói là vì lo lắng cho cô, không muốn cô phải chịu thiệt thòi. Nhưng cô cũng sợ Lục Tần sẽ buồn lòng, đứng ở giữa như cô thật khó xử.

Lục Tần bình tĩnh đáp lời:

- Ngay ngày mai, con sẽ nói ba đến nhà để cùng bác bàn chuyện cưới hỏi.

Túc Kỳ xém đứng không vững khi nghe lời nói tỉnh bơ từ anh, quá nhanh quá nguy hiểm. Mẹ cô có chút hài lòng về cách giải quyết rất dứt khoát của Lục Tần. Nhưng bà ấy vẫn đang trong quá trình quan sát, muốn khẳng định chắc nịch sau khi gặp mặt phía "sui gia".