Cường Giả Đô Thị

Chương 50



Nếu như thứ được gọi là Long phượng nguyên châu bị lão giả này chiếm mất, kết giới linh lực lại không hề hấn gì, vậy thì hẳn có thể chậm rãi tu luyện.

Chỉ là vừa mới tu luyện được một lúc thì giọng nói của lão giả thần bí lại vang lên: “Ngu xuẩn! Ngươi định cứ như thế chậm chạp hấp thu linh lực trong không khí? Nói như thế thì chờ khi ngươi già cũng chưa tu luyện thành công Luyện thể quyết đâu!”

Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn lão giả một cái, nói: “Tôi không biết gì cả, chỉ biết mỗi Luyện thể quyết. Tôi không tu luyện như thế này thì còn có thể tu luyện như thế nào nữa?”

Nói xong, Dương Thiên nhìn về phía lão giả thần bí, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi thấy dáng vẻ già nua của ông như thế, chắc hẳn là một người rất có kinh nghiệm, có thể hướng dẫn cho tôi một chút không? Ví dụ như trực tiếp truyền linh lực cho tôi hoặc là đưa tôi mấy quyển bí tịch thần cấp gì gì đó!”

Dương Thiên vốn tưởng lão giả sẽ trực tiếp từ chối, nhưng không ngờ lão giả thần bí này nghe hẳn nói thế thì lại im lặng.

Một lúc lâu sau, ông ta nhìn về phía Dương Thiên, chậm rãi nói: “Nếu như Long phượng nguyên châu đã chọn ngươi làm chủ nhân của nó, thì mặc dù trong lòng không muốn nhưng ta lại rất tin tưởng vào lựa chọn của Long phượng nguyên châu. Bí tịch gì đó ta có thể dạy cho ngươi, nhưng mà ngươi phải bái ta làm sư phụ!”

Dương Thiên trợn mắt nói: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn bái sư? Ông già, ông xem phim kiếm hiệp nhiều quá rồi à?”

“Tên nhãi ranh này! Muốn khiến lão phu tức chết à?” Lão. giả bị chọc tức đến mức bộ râu cũng run lên.

Dương Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy bái sư cũng không có hại gì cả. Chờ lão giả thần bí nguôi giận, hắn liền trịnh trọng ba quỳ chín bái, cung kính nói: “Sư phụ.”

Lão giả thần bí nhìn Dương Thiên trịnh trọng hành lễ với mình thì sắc mặt mới tốt hơn một chút. Ông ta gật đầu, ra vẻ tán thưởng Dương Thiên.

“Sư phụ, người xem, hiện tại con đã là đồ đệ của sư phụ rồi, nhưng con còn chưa biết tên của sư phụ." Dương Thiên tò mò.

“Wi sư có đạo hiệu là Huyền Hư đạo nhân” Lão giả thần bí, cũng chính là Huyền Hư đạo nhân chậm rãi nói.

Dương Thiên nói: “Con là Dương Thiên, sư phụ có thể gọi con là Tiểu Thiên.”

Huyền Hư đạo nhân gật đầu, nhìn Dương Thiên: “Đồ nhi, bây giờ ngươi tu luyện Luyện thể quyết đến giai đoạn nào rồi? Thực lực có thể đạt tới trình độ nào?”

Dương Thiên trả lời: “Chắc là khoảng 800 cân!” Hắn nói xong, vẻ mặt còn hơi đắc ý.

“Ngu xuẩn! Đường đường là pháp môn luyện thể của Vu tộc, giai đoạn thứ ba rồi mà thực lực mới gia tăng được một chút như vậy? Đúng là ngu xuẩn không ai bằng!” Huyền Hư đạo nhân giận dữ nói.

“Vu tộc? Hả? Sư phụ, vậy phải làm thế nào bây giờ?” Dương Thiên nhìn sư phụ tức giận thì thận trọng hỏi.

“Tu luyện lại từ đâu!” Huyền Hư đạo nhân tức giận nói.

Sắc mặt Dương Thiên lập tức xệ xuống.

Sắc mặt Dương Thiên vô cùng khó coi, có trời mới biết hẳn đã tốn không biết bao nhiêu tiền bạc để luyện da luyện thịt, còn dùng cả một cây nhân sâm năm trăm năm tuổi. Thế

mà bây giờ sư phụ lại nói hẳn luyện lại từ đầu.

Dương Thiên đau khổ nhìn Huyền Hư đạo nhân: “Sư phụ, nếu không có tiền thì phải làm sao?”

Huyền Hư đạo nhân thản nhiên nói: “Đó là chuyện của ngươi, ta chỉ phụ trách hiệu quả tu luyện. Đúng rồi, tất cả dược liệu trong giai đoạn luyện da phải tăng lên gấp đôi.”

“Vâng.” Dương Thiên vô lực nói.

Bây giờ trong thẻ ngân hàng của hẳn cũng chỉ còn lại mấy trăm nghìn, chẳng lẽ hẳn lại phải xuống biển bắt hải sản? Dương Thiên sầu não.

Phù!

Suy nghĩ mãi mà không có cách giải quyết, Dương Thiên đành phải chuẩn bị tới trường. Đã mấy ngày hắn không đi học

rồi.

Dương Thiên đang đi bộ trong trường thì nhìn thấy mấy người cùng ký túc xá.