Cường Giả Đô Thị

Chương 87



Sắc mặt Tào Mãnh lúc này cũng vô cùng khó coi, ông ta nhìn anh em của mình bị đánh mà không làm gì được. Trước. kia Kim Bưu lấy một địch trắm cũng không hề sợ hãi, bây giờ lại không ngăn cản được bốn người của bang Chiến này. Nghe nói trong bang Chiến có hơn một trăm người có năng lực như thế này!

Ông ta càng nghĩ càng không cam lòng, nếu thuộc hạ của ông ta cũng có nhiều người giỏi như vậy thì thế lực ngầm thành phố Hải sớm muộn cũng thuộc về ông ta!

“Lão nhị, trở về đi!” Tào Mãnh thu hồi vẻ không cam lòng, cả người nháy mắt như già đi mấy chục tuổi, gương mặt tràn đầy mệt mỏi.

Ngay từ khi Kim Bưu bị thương thì ông ta đã biết bang Thanh xong rồi, bọn họ bây giờ có chống lại cũng không có. chút tác dụng nào.

“Đại cal” Kim Bưu đi tới bên cạnh đại ca của mình, nhìn thấy dáng vẻ nản lòng thoái chí của Tào Mãnh, Kim Bưu cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nếu như không nhờ có Tào Mãnh thì hơn hai mươi năm trước ông ta đã chết đói ở đầu đường xó chợ rồi. Lão đại của bọn họ bình thường đều khí phách hăng hái, làm gì có biểu tình như thế này bao giờ?

“Lão nhị, chúng ta thất bại rồi” Tào Mãnh thở dài, nhìn về phía Thiên 9: “Tôi thừa nhận tôi đã thua, các người muốn đánh

muốn giết gì thì tùy, chỉ xin các người tha cho con trai tôi”

“Ha ha, Tào lão đại, chuyện này chúng tôi không làm chủ được." Thiên 9 cười ha ha trả lời.

“Vậy bang chủ của các người đâu?” Tào Mãnh hỏi.

“Ha ha, Tào lão đại, ông muốn gặp bang chủ của chúng tôi à?” Lúc này, một giọng nói tràn ngập tự tin truyền đến.

Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài đi vào, sau lưng ông ta còn có ba mươi mấy người nữa!

Điều đáng sợ chính là, ba mươi mấy người này mặc quần áo giống hệt mấy người Thiên 9, trên hông cũng in hai chữ Chiến Thiên.

Chấn động lòng người! “Ông là ai?” Tào Mãnh hỏi.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

“Kẻ hèn này tên là Trương Đại Hổ! Hôm nay mới có cơ hội gặp Tào lão đại!” Trương Đại Hổ cười, nhìn Tào Mãnh. Trước. đây, bang Thanh đối với bọn họ mà nói giống như một con quái vật khổng lồ, không ngờ bây giờ lão đại bang Thanh lại phải vẫy đuôi lấy lòng trước mặt bọn họ như thế này.

“Trương Đại Hổ? Ông chính là bang chủ bang Chiến sao?” Tào Mãnh lạnh giọng hỏi: “Có thể buông tha cho con trai tôi không? Còn tôi tùy các người xử lý”

“Ha hai” Trương Đại Hổ chỉ cười không nói, ánh mắt nhìn Tào Mãnh tràn đầy thương hại.

“Mẹ kiếp!” Kim Bưu nhìn thấy Trương Đại Hổ nhìn lão đại của mình như thế thì lập tức nổi giận đùng đùng, vung tay muốn đánh Trương Đại Hổ.

Ý cười trên mặt Trương Đại Hổ vẫn không hề mất đi, ông ta hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đá một cái, tốc độ nhanh đến

kinh người!

“Rầm!”

Kim Bưu nặng gần 200kg, cứ thế bị đá bay ra xa năm mét, đập thẳng lên tường!

Bức tường không chịu nổi sức nặng này, lập tức sụp đổi! Bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ.

Không ngờ Trương Đại Hổ lại mạnh mẽ như thế, thực lực vượt xa nhóm người Thiên 9!

Trương Đại Hổ mặt không cảm xúc, giống như xử lý Kim Bưu là một chuyện hoàn toàn không đáng nhắc tới. Ông ta sửa sang lại quần áo một chút, rồi chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Thiên.

“AI” Vương Nhã Lộ vẫn luôn ở phía sau Dương Thiên, nhìn thấy nhóm Trương Đại Hổ đến thì sợ hãi kêu lên. Vừa rồi cô. nhìn thấy Trương Đại Hổ một chân đá bay Kim Bưu, trong mắt cô, Trương Đại Hổ còn đáng sợ hơn cả Kim Bưu nữa.

Nhóm người Lưu Thiếu Đông cũng hoảng sợ, nhanh chóng rời xa chỗ Dương Thiên. Bọn họ bây giờ đứng cách Dương Thiên khá gần.

“Cậu chủi” Khi Trương Đại Hổ dẫn mọi người đến trước mặt Dương Thiên thì không hề ra tay với Dương Thiên như trong tưởng

tượng của mọi người mà chậm rãi cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính, hành lễ với Dương Thiên

Ba mươi người phía sau cũng thế, ai cũng nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt tràn đầy cung kính.

Xung quanh lập tức yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.