Cuồng Long Trở Về

Chương 12: Trúng độc



Ở cổng trường mẫu giáo, Trần Liên và Tiểu Thảo đang đợi anh: “Thế Vỹ, cuối cùng con cũng ra rồi”.

Trần Liên lo lắng nói: “Lúc nãy mẹ thấy có một đám người chạy vào, có phải họ đi tìm con không?”

“Không phải ạ, họ đến tìm Lưu Khải”.

Tân Thế Vỹ đã nghĩ xong ý do thoái thác: “Lưu Khải đó đắc tội với người ta, hôm nay vừa lúc đến tìm anh ta”.

“Vậy thì tốt”.

Lúc này Trần Liên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Vậy Tiểu Thảo thì sao? Chuyện của Tiểu Thảo giải quyết thế

Tiểu Thảo nhào đến ôm lấy chân Tần Thế Vỹ nói: “Chú ơi, Tiểu Thảo không sai gì cả, Tiểu Thảo không muốn xin lỗi”.

“Mẹ, Tiểu Thảo, hai người yên tâm, hiệu trưởng đã đồng ý không bắt Tiểu Thảo xin lỗi rồi, sau này Tiểu Thảo cũng có thể đi học ở trường bình thường”.

Tân Thế Vỹ ngồi xổm xuống, cõng Tiểu Thảo lên: “Tiểu Thảo nói đúng, không làm gì sai thì không cần xin lỗi”.

Nghe Tần Thế Vỹ nói thế, Tiểu Thảo cực kỳ vui: “Tuyệt, chú giỏi quá”.

Ở phía sau, Trần Liên nhìn bóng lưng Tân Thế Vỹ, trên môi nở nụ cười. Mặc dù Tân Thế Vỹ nói đơn giản như vậy nhưng bà biết việc xử lý chuyện này không dễ dàng đến thế, mà Tân Thế Vỹ đã xử lý rất tốt chứng tỏ con trai bà là người rất có năng lực. Trên đường đi, Tiểu Thảo liên tục ghé sát vào tai Tân Thế Vỹ hỏi này hỏi kia, cô bé rất nhiệt tình và tò mò về người chú đột nhiên xuất hiện này. Mà Tần Thế Vỹ cũng kiên nhẫn trả lời hết mọi câu hỏi của cô bé.

“Chú ơi, chú thả Tiểu Thảo xuống đi ạ”, mấy phút sau Tiểu Thảo bỗng chủ động nói. Tân Thế Vỹ sửng sốt, hỏi: “Sao thế, năm trên lưng chú không thoải mái sao?”

Tiểu Thảo nói: “Không phải ạ, Tiểu Thảo chỉ nghĩ chú cõng cháu cũng sẽ mệt và vất vả như bà nội vậy nên cháu muốn tự mình đi”.

“Sao thế chứ? Chú còn trẻ, rất khỏe mạnh, không mệt đâu, Tiểu Thảo cứ yên tâm năm trên lưng chú đi nhé”.

Tân Thế Vỹ bật cười, nhóc con này khá là hiểu chuyện, đã biết thương người khác rồi. “Ha ha, vậy được ạ, Tiểu Thảo sẽ không xuống nữa”.

Tiểu Thảo vừa nói vừa bám lấy vai Tân Thế Vỹ, dịch người mình sang một chút rồi nói: “Nhưng mà chú đưa cặp sách cho cháu đi, cháu tự mình cầm”.

Tân Thế Vỹ nở nụ cười: “Tiểu Thảo, chú cầm được mà, không mệt chút nào cả”.

“Chú ơi, chú đưa cho cháu đi, ông nội thường nói với cháu, làm người không thể quá ích kỷ, cháu không thể vừa bắt chú cõng vừa bắt chú xách cặp cho được”.

Tiểu Thảo nghiêm túc nói. “Được được được, vậy chú đưa cặp cho cháu”.

Tân Thế Vỹ bất lực, nghĩ cặp của Tiểu Thảo cũng không nặng nên đưa cho cô bé. Nhưng khi liếc nhìn chiếc cặp thì thấy nó đã sờn rách rất nhiều, thậm chí còn có vết khâu vá thì cảm thấy đau lòng: “Tiểu Thảo, chú dẫn cháu đi mua chiếc cặp mới được không?”

Tân Thế Vỹ nói.

“Không được ạ!”, nào ngờ Tiểu Thảo lại trả lời rất dứt khoát.

“Ơ.. tại sao?”, Tân Thế Vỹ sửng sốt hỏi: “Lẽ nào Tiểu Thảo không muốn có cặp mới à?”

Lần này Tiểu Thảo trầm ngâm không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: “Chú ơi, tốt nhất là đừng mua cặp mới, nhà chúng ta rất nghèo, ông nội bán hàng từ sáng đến tối cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, bà nội lại không có việc làm, còn cháu... cháu không những không thể kiếm tiền mà còn tiêu rất nhiều tiền của ông bà nữa”.

Nghe cô bé nói thế, Tân Thế Vỹ cảm thấy chua xót: “Tiểu Thảo, đó là trước kia, bây giờ thì khác. Bây giờ chú đã về, chú có thể kiếm được rất nhiều tiền, sau này ông bà không cần phải ra ngoài làm việc nữa”.

Tân Thế Vỹ nói: “Hơn nữa chỉ là một cái cặp thôi, không tiêu nhiều tiền đâu”.

Tiểu Thảo lại im lặng không trả lời ngày. “Tiểu Thảo, bây giờ chú dẫn cháu đi mua nhé?”

“Cảm ơn chú ạ, nhưng cháu không cần cặp sách mới”. “Tại sao?”

Tân Thế Vỹ khó hiểu hỏi, chỉ là một chiếc cặp thôi, tại sao. cô bé này lại không đồng ý?

“Vì Tiểu Thảo biết Tiểu Thảo bị bệnh, bệnh rất nặng, không sống được bao lâu nữa. Cho dù có mua cặp mới cho Tiểu Thảo thì cũng không dùng được bao lâu, như vậy là đang lãng phí tiền bạc”.

Nói xong, giọng Tiểu Thảo đã hơi nghèn nghẹn, nhưng hình như cô bé sợ bà nội đi sau nghe thấy nên hạ giọng rất thấp: “Tiểu Thảo biết Tiểu Thảo không sống được bao lâu nữa, thật ra Tiểu Thảo không sợ chết vì nếu Tiểu Thảo chết thì có thể đi gặp bố mẹ rồi. Nhưng Tiểu Thảo lại không muốn chết, vì Tiểu Thảo không đành lòng bỏ mặc ông bà”.

Vừa nói, cô bé vừa áp cả người vào lưng Tần Thế Vỹ, đầu cũng vùi vào lưng anh, rõ là không muốn để bà nội đi phía sau nhìn thấy mình khóc. “Tiểu Thảo đừng sợ, có chú ở đây, cháu nhất định sẽ không chết. Chú nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho cháu”.

Nghe thấy thế, Tân Thế Vỹ chỉ cảm thấy mũi trở nên chua xót, tim chưa nghẹn lại, nghiêm túc đảm bảo. Nhưng Tiểu Thảo không trả lời anh, một lúc sau, hơi thở của Tiểu Thảo dần ổn định, cô bé ngừng khóc, nằm trên lưng Tần Thế Vỹ ngủ Say.

“Ung thư gan..”, Tân Thế Vỹ thấp giọng lẩm bẩm, sau đó bắt đầu vận chuyển Nhân Hoàng Kinh, chẳng bao lâu một luồng kình khí ấm áp tiến vào cơ thể Tiểu Thảo. Tân Thế Vỹ định đợi đến đêm khuya để kiểm tra tình trạng bệnh của Tiểu Thảo, nhưng sau khi nghe Tiểu Thảo nói thế, Tân Thế Vỹ quả thật không chờ được nữa.

“Hả... đây là?”, hình như Tân Thế Vỹ cảm nhận được gì, đồng tử trợn to: “Chất độc”.

Đây là chất độc!

Tiểu Thảo không phải mắc bệnh ung thư gì, cô bé... bị trúng độc.