Cuồng Long Trở Về

Chương 17: Ngành dược phẩm



Dứt lời, Khổng Nhã Thư đi về phía Tân Thế Vỹ, hai người cùng ra khỏi phòng VIP. Cô Chu đó bỗng nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Ơ, là anh à? Anh cũng ở đây ư?”

Cô Chu này chính là Chu Đồng.

Lúc mới vào phòng, vì Tân Thế Vỹ vẫn luôn ngồi im ở đó, không nói câu nào nên cô ấy không để ý. Sau khi nghe cô ấy nói thế, mọi người trong phòng đều sửng sốt. Cô Chu quen với Tân Thế Vỹ à?

“Em gái, em quen anh ta sao?”, Chu Hưng Văn ngạc nhiên hỏi. Chu Đồng đến gần anh ta, nhỏ giọng nói vào tai anh ta: “Anh ơi, anh ấy là người mà em vừa nói với anh đấy, người mà ông nội muốn kết bạn”.

“Là anh ta à?”

Mắt Chu Hưng Văn sáng rực, sau đó nhanh chóng bước. đến trước mặt Tần Thế Vỹ, chủ động đưa tay ra bắt tay với Tân Thế Vỹ: “Chào anh Tần, tôi là anh trai của Đồng Đồng, tên là Chu Hưng Văn”.

“Tần Thế Vỹ”.

Tân Thế Vỹ tùy ý bắt tay với Chu Hưng Văn, sau đó lập tức. rút tay lại nói: “Còn chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì tôi và bạn tôi đi trước đây. Bữa cơm hôm nay vẫn chưa no. nên bây giờ tôi muốn đi ăn với bạn của mình”.

Hàm ý là nếu không có việc gì thì đừng lãng phí thời gian của tôi. Thấy thế, Lưu Khoa và những người trong phòng cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa đau răng. Ngạc nhiên là Tân Thế Vỹ lại quen với cô Chu, đau răng là vì cậu chủ Chu chủ động kết bạn với Tân Thế Vỹ, nhưng Tần Thế Vỹ lại chẳng nhiệt tình chút nào, đầu óc tên này có vấn đề rồi sao? Mặc dù thái độ Tân Thế Vỹ khá lạnh nhạt, nhưng Chu Hưng Văn lại không hề tức giận. Anh ta cũng đoán được tại sao Tân Thế Vỹ lại rời đi.

Hôm nay Tân Thế Vỹ đến đây để dự họp lớp của mấy. người Lưu Khoa, vì anh ta và Chu Đồng đến nên trong phòng không đủ chỗ, Lưu Khoa nghĩ Tân Thế Vỹ từng đi tù, không có tư cách ngồi chung bàn nên Tân Thế Vỹ định đi về.

“Anh Tân, nếu anh không ngại thì đến phòng chúng tôi uống vài ly với tôi nhé?”

Chu Hưng Văn chủ động mời, mấy người Lưu Khoa biến sắc.

Tân Thế Vỹ lạnh nhạt nói: “Thôi, không cần đâu, tôi không thích ăn người khác đồ thừa của người khác”.

“Ha ha, anh Tần nói đùa rồi”.

Chu Hưng Văn bật cười nói: “Nếu anh Tân đến phòng chúng tôi, tôi sẽ bảo phục vụ dọn lại toàn bộ đồ ăn thức uống trên bàn, thế nào?”

“B2”

Tân Thế Vỹ cảm nhận được thành ý của Chu Hưng Văn, nhưng vẫn không đồng ý ngay. Mặc dù Chu Hưng Văn nhiệt tình nhưng thật ra anh không thích ăn uống cùng người lạ.

Lúc này Chu Đồng nói: “Anh Tân, bây giờ người ở trong phòng bọn tôi đều là những người trong ngành của bọn tôi. À phải rồi, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Khải Ẩn, còn anh tôi là tổng giám đốc, chúng tôi đều làm trong ngành dược. phẩm'.

“Ngành dược phẩm?”

Mắt Tân Thế Vỹ sáng lên. Giờ mình còn đang lo lắng không mua được sáu vị dược liệu, có thể nhân cơ hội này đi hỏi những người có danh tiếng trong này y dược mà Chu Đồng nhắc tới này.

“Được, tôi đến phòng của các anh”.

Tân Thế Vỹ lập tức gật đầu, sau đó nhìn Khổng Nhã Thư: “Khổng à, cậu có muốn đi với mình không?”

Khổng Nhã Thư do dự một lúc, sau đó lắc đầu: “Cậu đi đi, mình còn chút việc không đi chung với cậu đâu”.

Thật ra trong lòng cô muốn ở bên Tân Thế Vỹ lâu hơn một chút, nhưng cô lại phát hiện ra sở dĩ Tần Thế Vỹ đồng ý lời mời của anh em Chu Hưng Văn và Chu Đồng hình như có mục đích nào đó, cô không nên quấy rầy công việc của đàn ông thì tốt hơn.

“Được thôi, vậy lúc nào rảnh chúng ta lại liên lạc với nhau”.

Tân Thế Vỹ không nói thêm gì nữa, lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng. Khổng Nhã Thư cũng không có hứng thú ở lại đây nữa, bèn cùng nhau đi ra ngoài.

Chu Đồng mừng rỡ, vàng đi trước dẫn đường, thậm chí cũng không thèm chào hỏi gì với Lưu Khoa.

Chu Hưng Văn nói với Lưu Khoa: “Lưu Khoa, bây giờ tôi đi tiếp đãi anh Tần, không ở đây với anh nữa, các anh cứ từ từ dùng bữa”.

Mặc dù anh ta không quá coi trọng Lưu Khoa, nhưng bây giờ tập đoàn Khải Ẩn vẫn đang trong giai đoạn phát triển, không tiện đắc tội với các thế lực lớn nhỏ ở thành phố Giang Hải, cho nên anh ta sẽ không cố ý đắc tội với Lưu Khoa.

Thấy Chu Hưng Văn định rời đi, Lưu Khoa nhẫn nhịn không được nữa tiến lên hỏi: “Cậu chủ Chu, có thể nói cho tôi biết tại sao anh và cô Chu lại nhiệt tình với Tân Thế Vỹ kia không?”

Nghe Lưu Khoa nói thế, mấy người Phương Nhan, Khang Liệt cũng đều nhìn Chu Hưng Văn, đợi anh ta trả lời.