Cuồng Long Trở Về

Chương 7: Ra là con nhà nông dân



“Tiểu Thảo đánh nhau với bạn ạ?”

Tân Thế Vỹ nghe xong thì biến sắc mặt rồi hỏi lại: “Con bé có sao không mẹ? Có bị thương không?”

Anh không lo việc cô bé có bị đuổi học hay không, dù có bị đuổi thật thì cũng không sao, đổi trường khác là được. Đương nhiên, không phải bất đắc dĩ thì Tân Thế Vỹ cũng không muốn Tiểu Thảo chuyển trường, dẫu sao cô bé cũng học ở đây hai năm nên chắc chẳn đã quen với môi trường ở đây và có nhiều bạn bè rồi.

“Mẹ hỏi rồi, con bé không sao, nhưng thằng bé đánh nhau với nó thì bị ngã và trây da một chút. Giờ người nhà thăng bé ấy đang làm ầm lên”.

Trần Liên nói tiếp: “Thế Vỹ, con chờ mẹ một lát, mẹ sẽ đến ngay”.

Dứt lời, Trần Liên ngắt máy. Năm phút sau, Tân Thế Vỹ đã nhìn thấy bà đạp xe tới.

“Đi thôi con, giờ mình đi gặp cô giáo, chủ nhiệm lớp con bé đang chờ mình ở cổng trường đấy”.

Trần Liên dựng xe cẩn thận rồi đi về phía cổng trường, Tân Thế Vỹ đi theo sau. Một lát sau, Trần liên đã nhìn thấy cô chủ nhiệm Vương Nguyệt của Tiểu Thảo, cô ấy khoảng hơn 30 tuổi, gương mặt xinh xắn, làn da trằng ngần, mịn màng, dáng người thì cao ráo gợi cảm, cô ấy đang mặc một chiếc váy dài màu lam trông rất mê người.

Trần Liên thấp thỏm nói: “Chào cô Vương, thật sự xin lỗi cô, Tiểu Thảo nhà tôi đã gây chuyện, cô xem tôi định sẽ xin lỗi ồi thường cho nhà bạn kia một chút có được không?”

Vương Nguyệt và Trần. Liên cũng đã có quen biết, cô ấy thở dài nói: “Bác à, nếu là nhà khác thì xin lỗi với đền tiền thuốc men là xong. Nhưng lần này, Tiểu Thảo đã đánh con của một nhà khá có máu mặt, phụ huynh của bé ấy đang ở phòng của hiệu trưởng. Lần này, người gọi bác tới không phải là cháu mà là hiệu trưởng. Cháu mới nghe hiệu trưởng bảo sẽ đuổi học Tiểu Thảo, đương nhiên cũng có thể là cô hiệu trưởng đang tạm trấn an người nhà bé kia. Thôi giờ bác cứ đi với cháu đến phòng hiệu trưởng đi đã”.

“Chuyện này...”

Trần Liên nghe xong thì càng lo lắng hơn.

“Mẹ cứ bình tĩnh, chúng ta đến nói chuyện với hiệu trưởng xem ý tứ người ta sao đã”, Tân Thế Vỹ vỗ vai mẹ mình an ủi.

“Anh là..”, Vương Nguyệt thấy Tần Thế Vỹ gọi Trần Liên là mẹ thì không khỏi thấy nghi hoặc.

Trần Liên đáp: “Cô Vương, đây là con trai tôi, chú ruột của Tiểu Thảo”.

“Vâng, ra vậy”, Vương Nguyệt hiểu ra rồi nói tiếp: “Chúng †a đi thôi!”

Vương Nguyệt dẫn Tân Thế Vỹ và Trần Liên vào trường. Tinh Tỉnh là trường mẫu giáo tư nhân mà anh trai của Tân Thế Vỹ đã đăng ký cho Tiểu Thảo theo học vào hai năm trước, đồng thời cũng là trường mẫu giáo tốt nhất ở đây, tiền học phí mỗi năm lên tới 30 nghìn. Khi ấy, nhà họ vẫn có điều kiện, mà mới chỉ có một mình Tiểu Thảo nên rất coi trọng giáo dục, vì thế đã nộp tiền học trước ba năm, thêm các chỉ phí đi kèm nữa thì tổng là hơn 30 nghìn. Trường này có diện tích rất rộng, họ đi qua hai toà nhà thì mới tới khu phòng làm việc. Trên đường đi, Tân Thế Vỹ cũng tìm hiểu mọi việc cặn kế từ cô giáo. Thật ra cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ là trong lúc chơi đùa, Tiểu Thảo có nảy sinh mâu thuẫn với một bạn nam tên là Lưu Triều Dương, sau đó Tiểu Thảo đã đẩy cậu bé đó một cái, làm cậu bé bị trầy da.

“Phía trước là văn phòng của hiệu trưởng!”, Vương Nguyệt chỉ vào tầng ba của một toàn nhà rồi nói.

Lúc này đang có một giọng nói tức giận vọng ra: “Hiệu trưởng Chu, sao mãi người nhà đứa con hoang kia chưa tới vậy? Hừ, con trai vàng bạc của nhà tôi bị con bé ấy đẩy cho trầy da chóc thịt, các người phải đuổi nó cho tôi, còn người nhà nó phải xin lỗi chúng tôi nữa”.

Thái độ của người này rất khó chịu, Tân Thế Vỹ khựng lại, đôi mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng: “Con hoang?”

Đến Vương Nguyệt nghe cách gọi của người kia xong cũng thấy lúng túng, cô ấy vội đi lên trước rồi gõ cửa.

“Mời vào!”, bên trong vọng ra tiếng nói.

Vương Nguyệt mở cửa đi vào, Tân Thế Vỹ và Trần Liên cũng đi theo. Văn phòng này rất rộng, hiện giờ đang có năm người ở bên trong. Bốn người ngồi, chí có một cô bé phải đứng, Tân Thế Vỹ vừa nhìn đã nhận ra ngay cô bé ấy là cháu gái mình.

“Bà ơi!", quả nhiên cô bé nhìn thấy Trần Liên xong thì chạy ngay tới.

“Tiểu Thảo, cháu không sao chứ?”, Trần Liên lo lằng hỏi. “Cháu không sao ạ”, Tiểu Thảo ngoan ngoãn đáp.

“Ôi dời, bảo sao chẳng như mèo hoang chó dại, ra là con nhà nông dân”.

Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi trên ghế tỏ vẻ coi thường nhìn Trần Liên, sau đó nói với hiệu trưởng Chu Anh: “Hiệu trưởng Chu, sao cô lại cho loại người hạ đẳng thế này học ở đây? Sao đối tượng tuyển sinh của các cô lại kém thế? Chó hoang mèo dại gì cũng cho theo học ở đây à?”

“Chị Lưu...”

“Nếu chị còn ăn nói kiểu đó nữa thì có tin tôi tát cho vài cái luôn không?”

Hiệu trưởng Chu còn chưa nói gì thì Tân Thế Vỹ đã không. nhịn được mà lên tiếng. Anh xa nhà ba năm, trong nhà có nhiều biến cố xảy ra, khiến Tân Thế Vỹ thấy rất thương mọi người và áy náy. Giờ có người dám gọi người nhà của anh là đám hạ đẳng với mèo hoang chó dại thì sao anh nhịn được? Chẳng qua sợ doạ đến Tiểu Thảo, không Tân Thế Vỹ đã ra tay rồi.

“Ôi trời đất ơi! Còn doạ đánh tôi á? Chồng ơi anh nghe thấy chưa, thằng nhà quê này doạ tát em kìa, anh không nói gì à”

Chị Lưu kia nghe Tân Thế Vỹ nói xong thì ngẩn ra, sau đó đã tức đến bật cười rồi kéo chồng mình là Lưu Khải. Lưu Khải là một người đàn ông béo tròn, gã lạnh lùng liếc nhìn Tân Thế Vỹ rồi nói: “Có thằng nhà quê thôi mà, so đó với nó làm gì cho xấu mặt”.

Thật ra lý do chính là anh ta thấy Vương Nguyệt cũng đang ở đây nên muốn tỏ ra phong độ một chút. Chị Lưu tuy không hài lòng với thái độ của chồng mình, nhưng cũng đành im. Còn Tiểu Thảo thì tò mò nhìn Tân Thế Vỹ, sau đó Trần Liên thì thầm bên tai cô bé. Mắt Tiểu Thảo sáng lên rồi chạy tới gọi Tân Thế Vỹ: “Chú ơi!”

“Tiểu Thảo ngoan!”

Tân Thế Vỹ gật đầu, sau đó hỏi hiệu trưởng: “Chào cô hiệu trưởng, tôi là chú của Tiểu Thảo, xin hỏi nhà trường định giải quyết chuyện này thế nào?”

Chu Anh quan sát Tần Thế Vỹ, thấy anh ăn mặc bình thường, cũng không có khí chất gì thì tỏ vẻ khinh thường rồi nói: “Tiểu Thảo cố ý đánh bạn thì phải bị cảnh cáo một lần, đồng thời phải đền tiền thuốc men cho bạn và xin lỗi bạn. Ngoài ra, nếu còn tái phạm thì sẽ bị đuổi học”.

Cô ta vừa nói xong thì Tiểu Thảo lên tiếng: “Em không sai, em không xin lỗi”.

“Không xin lỗi? Hơ... mày tưởng xin lỗi với đền tí tiền thuốc mà xong chuyện à?”

Chị Lưu bật cười lạnh lùng, sau đó nói với Chu Anh: “Cô hiệu trưởng, tôi không đồng ý với cách xử lý của cô”.