Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 771: Hoa Sơn vào trận



Thấy một vị trưởng lão Hoa Sơn lại bị Diệp Lâm gọi thẳng tên lại, hiện trường lại rơi vào chấn động và yên tĩnh.

“Trời ạ!" Hàn Mộc Xuân giật nảy mình, cằm suýt rơi xuống đất.

Một màn này gây cảm giác chấn động cho anh ta chẳng thua kém gì ban ngày ban mặt đâm quỷ.

Đồng thời, trong lòng anh ta nảy sinh một suy đoán khó tin: Chẳng lẽ lúc nãy trong quán cơm, đệ tử Hoa Sơn cho bọn họ vào cửa và lời mời gặp gỡ trò chuyện đều là vì thăng nhãi kia?

Một bên khác, dù là đại lão thương giới Ung Châu hay là cổ võ giả Tăn Thị, khi thấy một màn này đều lộ ra vẻ mặt kính nể Diệp Lâm.

Có thể dùng một câu gọi một vị trưởng lão Hoa Sơn đến hỏi chuyện, có thể thấy được là lời nói của anh ta có sức nặng đến thế nào!

Ít nhất là ở hiện trường, không có ai dám nói chuyện kiểu như vậy với trưởng lão Hoa Sơn.

Cho dù là Tân thị cổ võ cũng không dám!

Còn Diệp Lâm thì dám nói, điều khiến người ta khó tin hơn nữa là Tàng Kiếm thượng nhân thật sự nghe lời đi qua, và thái độ đối với Diệp Lâm giống hệt như đám đại lão lúc nãy, đều là khom lưng đứng một bên, giống như là cấp dưới chờ cấp trên ra lệnh.

Một màn này không chỉ khiến cho mọi người chấn động, mà còn khiến cho đám người Hoa Sơn cũng chấn động, sôi nổi dừng bước quay đầu lại nhìn.

“Sư thúc..” Liêu Trác Xuyên vô cùng khó hiểu, khó hiểu vì sao sư thúc lại nghe lời của thắng nhãi kia?

Đám người chưởng giáo Hoa Sơn chợt nhớ lại một chuyện, từ sau khi gặp người trẻ tuổi họ Diệp kia, lời nói việc làm của Tàng Kiếm thượng nhân đều trở nên là lạ, dường như là có lý do gì đó khó nói.

Bây giờ Tàng Kiếm thượng nhân lại bị một câu nói của đối phương gọi đi nữa?

Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì? Chuyện gì đã xây ra vậy?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày
2. Tạm Biệt Hoàng Hôn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
=====================================

Thật sự là khiến người ta không hiểu ra sao.

“Diệp tiên sinh cần gì vậy?” Tàng Kiếm thượng. nhân có một chút lo sợ, không biết Diệp Lâm gọi mình lại đây để làm gì?

“Tôi hỏi ông” Diệp Lâm nói: "Hôm nay là tuyển chọn chiến thần, Hoa Sơn các ông tới đây để làm gì? Chẳng lẽ là phái người tới tham gia tuyển chọn hả?”

Trong trận chiến Bạch Vân Quan lần trước, Hoa Sơn chỉ phái có một mình Tàng Kiếm thượng nhân thôi.

Còn trong trận chiến tuyển chọn chiến thần lần này, Hoa Sơn lại có chưởng giáo dẫn đầu và một đám trưởng lão đi theo, mức độ coi trọng khá là cao.

Vậy nên, Diệp Lâm thắc mắc là liệu có phải Hoa Sơn cũng tham gia tuyển chọn chiến thần hay không? Nếu không thì sao lại phái ra nhiều người như vậy chứ?

Thật ra thì ở hiện trường, không chỉ có Diệp Lâm, mà mọi người xung quanh cũng cảm thấy tò mò với vấn đề này. Đã lâu lầm rồi bọn họ không thấy cảnh nhiều đạo nhân đi xuống núi cùng lúc.

“Đúng vậy!

Đối mặt với vấn đề của Diệp Lâm, Tàng Kiếm thượng nhân gật đầu thừa nhận.

Nghe vậy, hiện trường trở nên xôn xao ồn ào hẳn lên.

“Không ngờ... đệ tử Hoa Sơn cũng sẽ tham gia tuyển chọn chiến thần?”

“Nhưng mà... sao Hoa Sơn lại có tư cách tham gia vậy? Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn âm thầm làm việc cho. quốc gia hả?”

“Nghe nói giáo phái thế tục có sự hợp tác chặt chế với chính phủ, thậm chí còn phái ra một số lớn cao thủ tạo nên một tổ chức thần bí”

“Xem ra trận tranh đoạt vị trí chiến thần lần này sẽ kịch liệt lắm đây!”

Mọi người châu đầu ghé tai nhỏ giọng bàn tán.

Hàn Mộc Xuân nghe thấy Hoa Sơn cũng phái người đi tranh chức vị chiến thần thì cảm thấy lo lắng Đối với anh họ mà nói, đây chính là một sự khiêu chiến lớn, lỡ như chức vị bị cao thủ Hoa Sơn đoạt lấy thì phải làm sao đây?

Anh ta hận không thể lập tức báo tin tuyệt mật này cho anh họ, để anh họ chuẩn bị sẵn tâm lý.

"Là ai vậy?" Diệp Lâm nhìn lướt qua đám người Hoa Sơn.

Giờ phút này, đám người Hoa Sơn cũng nhìn sang bên này bằng vẻ khó tin, thậm chí là giận dữ, nhiều hơn nữa là bất mãn vì Tàng Kiếm thượng nhân không biết giữ miệng.

“Sư đệ?” Chưởng giáo Hoa Sơn mở miệng ngăn cản: “Vì sao phải báo với người ngoài chuyện của Hoa Sơn chúng ta hả?”

“Nói năng cẩn thận! Quay lại ngay!”

Có điều, Diệp Lâm vẫn cố chấp muốn biết đáp án, rốt cuộc thì Hoa Sơn phái ai đi tranh chức chiến thăn?

“Là ai vậy?" Diệp Lâm nhìn đám người Hoa Sơn, lặp lại một lăn nữa.

Đối mặt với áp lực đến từ cả hai bên là chưởng giáo và Diệp Lâm, Tàng Kiếm thượng nhân cuối cũng vẫn chịu thua trước uy áp của cấm ky, tuyệt đối nghe theo lời nói của Diệp Lâm.

“Là.. Liêu Trác Xuyên!" Tàng Kiếm thượng nhân nói: “Cậu ta là quan môn đệ tử của sư huynh chưởng giáo của tôi. Cậu ta đang nhậm chức trong ám các nhà nước, vậy nên được bộ quốc phòng đặc biệt cho phép tham gia tranh đoạt vị trí chiến thần.”

Ám các!

Diệp Lâm từng nghe nhị sư phụ nhắc đến tổ chức thần bí lại ít ai biết kia.

Nói dễ hiểu thì đây chính là găng tay đen của nhà nước.

Có một số việc là không thể quang minh chính đại làm ra, mà phải có người âm thầm xử lý.

Vậy nên tổ chức ám các được ra đời đúng thời điểm.

Có thể nói là bên trong ngọa hổ tàng long, thần bí khó lường.

“Xem ra là anh ta đã lập công lao lớn. Diệp Lâm và Liêu Trác Xuyên liếc nhau, cười nhạt: “Mới có thể đi lên ánh sáng từ trong một nơi đen tối giống như ám các”

Tàng Kiếm thượng nhân gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta lập công lớn, được bộ quốc phòng cho phép đi tham gia tranh đoạt vị trí chiến thần."

“Tuy rằng tôi sống trong bóng tối, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn hướng tới ánh sáng!” Liêu Trác Xuyên kiêu ngạo nhìn Diệp Lâm, bình tĩnh nói: “Tôi nhất định phải đoạt được vị trí chiến thần”

“Vậy thì anh phải bước qua một ải là tôi rõi” Diệp Lâm đáp lễ.