Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 788: Chiến trường mô phỏng



“Mau xem kìa....là Tôn Kính Phàm đứng đầu tám kỵ Ung Châu! Cuối cùng anh ta cũng ra tay rồi!"

“Tôi cứ tưởng rằng chiến thần Ung Châu chỉ có thể là Tôn đại nhân. Nào ngờ.

“Tôn đại nhân đứng đầu tám kỵ, thành thạo cả binh lẫn mã, dùng binh như thần, đúng là một vị tướng giỏi"

“Người trẻ tuổi kia có thể buộc cho Tôn Kính Phàm đứng đầu tám kỵ tự mình ra sân, xem như là ghê gớm lắm rồi!”

“Không biết hai người họ sẽ so cái gì đây?”

Nghe mọi người bàn tán, Diệp Lâm cũng có hiểu biết đại khái về người đàn ông nho nhã trước mặt.

“Anh chính là người mạnh nhất trong tám kỵ hả?” Diệp Lâm hỏi

“Không dám nhận!” Tôn Kính Phàm khiêm tốn nói: “Tám kỵ ai cũng có sở trường riêng. Còn tôi thì chỉ hiểu sơ sơ về binh pháp, từng bày mưu tính kế cho chiến thần mà thôi”

Diệp Lâm tò mò hỏi: “Anh muốn so cái gì với tôi Lý luận suông há?"

Tôn Kính Phàm cười cười, nói: “So lý luận suông thì nhàm chán. So đao thật kiếm thật thì lại máu me. Trong trại tôi vừa lúc có game thực tế ảo mô phỏng thực chiến. Tuy rằng không thể thay thế chiến tranh thật sự, nhưng mà miễn cưỡng có thể phục hồi một phần toàn cảnh chiến trường”

“Tôi và anh củng tham gia một trận chiến tranh mô phỏng ngay tại đây. Một trận quyết định thắng thua”

Lúc nói chuyện, Tôn Kinh Phàm ra hiệu cho cấp dưới mở máy chiếu.

Ngay sau đó, toàn bộ giáo trường đều thay đổi.

Máy chiếu thả hết toàn cảnh chiến trường rộng lớn xuống hiện trường, khiến cho người ta như lạc vào chiến trường.

Hai người mỗi người một phe, giống như bàn tay thượng đế nằm mọi quyền sinh sát trên chiến trường.

Trên giáo trường, dãy núi kéo dài hình thành cục. diện hai quân đối chọi.

Tôn Kính Phàm tiếp tục giới thiệu: “Tôi và anh mỗi bên có một vạn binh. Ngay tại dãy núi này, chúng ta hãy bày mưu lập kế, phân ra thắng thua đi.”

Diệp Lâm tập trung nhìn kỹ mọi thứ trước mắt, đôi mắt chợt sáng bừng lên.

Diệp Lâm từng nghe nói vẽ công nghệ sử dụng thực tế ảo chiếu ra toàn cảnh chiến trường

Giống như là điều binh khiển tướng trên máy tính, chỉ là dời hình ảnh trên máy tính xuống hiện thực.

Thậm chí có thể lợi dụng số liệu khổng lồ để tiến hành vô số lần diễn luyện mô phỏng, cuối cùng tính ra được kế hoạch tấn công tốt nhất.

Thấy tình huống trước mắt, mọi người đều ngạc nhiên cảm thán.

Trải nghiệm chiến tranh nhập vai khiến người ta được mở rộng tầm mắt.

Có rất nhiều người mới chỉ lần đầu tự mình tham gia loại chiến tranh này. Vậy nên ai nấy đều cực kì phẩn khích

Hàn Sơn Hà thấy vậy thì chậc lưỡi.

Đối với ông ta mà nói, cái loại kỹ thuật này rất là quen thuộc.

Nhưng mà với người ngoài thì lại rất là xa lạ.

Vậy nên Hàn Sơn Hà cho rằng trong trận chiến mô phỏng này, em trai nuôi sẽ vì không quen thuộc mà mất ưu thế.

Nhưng mà cái loại chiến tranh mô phỏng này lại là điều kiện tất yếu để trở thành chiến thần.

Nói đến cùng, nếu ngay cả trong diễn luyện mô phỏng cũng không chiếm được ưu thế hoặc là thẳng lợi, thì khi đối mặt với chiến trường thật sự thay đổi trong nháy mắt, sao có thể bày mưu lập kế chứ?

Đối với Hàn Sơn Hà mà nói, ông ta không đánh một nghìn trận thì cũng có tám trăm trận chiến tranh mô phỏng, gần như là đánh trận nào thẳng trận đó, không hề thua trận nào.

“Không công bằng chút nào!” Hàn Sơn Hà không nhịn được phàn nàn: “Chắc chắn đây là lần đầu tiên em trai tôi tiếp xúc với cái loại chiến tranh mô phỏng này. Vậy mà phải so với Tôn Kính Phàm tràn đầy kinh nghiệm, rồi sao mà thẳng được đây?”

Bộ trưởng Bộ quốc phòng Thẩm Thường Thanh nói: “Chỉ có kẻ bình thường mới để ý đến số lần và mức độ thành thạo. Đối với thiên tài mà nói, lần đầu tiên chẳng khác nào lăn cuối cùng.”

"Hàn chiến thần, nếu thẳng em của ông là tướng tài thì cậu ta sẽ phải nhẹ nhàng chỉ huy và bắt tay vào làm trong lần đầu tiên”

“Đúng vậy!" Đoạn Thiên Hào đứng bên cạnh cũng nói: “Lần đầu tiên tôi dùng nó, tôi đã chém giết hết tay già đời trong doanh chúng tôi. Nếu một chút thiên phú bài binh bố trận cũng không có, thì sao có thể trở thành chiến thần thật sự chứ?”

Hàn Sơn Hà bu môi, nói thầm: “Hừ, các ông nói sao cũng có lý hết, nhưng dù thế nào đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên em trai tôi đấu cái loại này, đối thú còn là loại trí tướng như Tôn Kính Phàm, có thua cũng không tính.”

Cùng lúc đó, hiện trường bày ra chiến trường mô phỏng.

Tám kỵ Ung Châu đều cảm thấy nhẹ lòng, thậm chí là vui vẻ ra mặt.

Cảm giác chán nản khi thua hai trận trước đó đều tan biến hết

Rốt cuộc thì Tôn Kính Phàm đứng đầu tám kỵ là chuyên gia trong lĩnh vực này.

“Ha ha, chắc là thẳng nhãi kia chưa biết anh cả chúng ta khi chơi chiến trường mô phỏng là đánh trận nào thẳng trận đó, toàn bộ quân Ung Châu không có ai là đối thủ của anh ấy!"

“Đúng vậy! Lần trước tôi chơi với anh cả, anh cả chỉ dùng năm nghìn binh thôi là đã giết sạch mười nghìn binh của tôi, đánh cho tôi phải nghỉ ngờ cuộc đời luôn. Bây giờ tôi cứ thấy thực tế ảo là lại đau đầu!"

“Thắng nhãi kia nếu thức thời thì hãy ngoan ngoãn nhận thua đi, để tránh lát nữa bị anh cả chúng ta đánh tơi bời, lúc đó sẽ mất mặt nhiều hơn nữa”

Lúc này, Tôn Kính Phàm cũng nói: “Vì thể hiện sự công bằng, số lượng binh của chúng ta là bằng nhau, đây cũng là sự tôn trọng mà tôi dành cho anh.”

“Đương nhiên, nếu đây là lăn đầu tiên anh chơi chiến trường mô phỏng, còn chưa quen thuộc thì tôi có thể nhường anh ba năm nghìn binh, chỉ cần anh có thể thẳng tôi, tôi sẽ không oán hận một chút nào”

Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: “Chỉ là mô phỏng chiến tranh thôi mà! Chuyện nhỏ!”

“Chúng ta đừng ai nhường ai, cứ công bằng mà đánh, một vạn đánh một vạn, đánh cho tới khi diệt sạch quân đối phương thì thôi”