Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 889: Đừng có hỗn xược



"Đây...là chuyện gì? Con yêu quái lại trốn thoát nữa à!?"

Trong nháy mắt, sau khi tận mắt chứng kiến Thiên Lộc Bảo Tháp, cũng không trấn áp được yêu nghiệt đó, còn để nó chạy thoát. Hiện trường lại một lần nữa hỗn loạn.

Mọi người đều gặp nguy hiểm và hoảng loạn vô cùng.

Ngay cả Tư Đồ Nhật Thăng đang đứng bên ngoài cũng chết lặng. Ông ta không ngờ rằng Thiên Lộc Bảo Tháp, một trong ba bảo vật của Sở Trấn Yêu, đêm qua lại có thể chứa hàng vạn yêu ma, nhưng lại không thể trấn áp được quái vật hôm nay?

Đó rốt cục là yêu nghiệt phương nào, mạnh đến mức nào??

“Hử!?"

Diệp Lâm nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút kinh ngạc.

Không ngờ con quái vật này lại mạnh đến thế, ngay cả Tỳ hưu trong Thiên Lộc Bảo Tháp cũng không thể áp chế được nó!

Nhưng đúng như đã nói, thần thú đó dù mạnh đến đâu thì cuối cùng cũng không phải là bản thể của thần thú, mà là một tỉa thần hồn.

Nếu gặp phải một con đại yêu vượt qua thần hồn, sẽ rất khó để trấn áp nó.

"Hừ hừ!"

Yêu nhân đó cười lạnh mấy tiếng, lại nói: "Vốn dĩ ta chỉ muốn giết chết tên tiểu tử họ Diệp để rửa hận!”

"Nhưng bây giờ, ta tức giận rồi. Ta muốn tất cả những người có mặt ở đây đều phải chết!”

Vừa nói, yêu nhân đó vừa phóng thích yêu khí từ trong cơ thể ra, như một cơn bão cát nổi lên tại chỗ, quét qua toàn bộ nơi này và phá hủy mọi thứ.

“A——!" Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, trong lòng tràn đầy đau buồn và hoảng sợ.

"Tiêu rồi!" Ngay cả Tư Đồ Nhật Thăng cũng lao tới muốn giúp đỡ, nhưng ông ta không thể chống lại được yêu khí đáng sợ đó, bị thổi lùi mạnh lại phía sau, làn da đau đớn như bị dao cắt.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới sức mạnh của con quái vật này lại gần ngang với cấp độ của một con đại yêu, đáng sợ đến thế.

"Đừng có hỗn xược!"

Lúc này, Diệp Long mắng một tiếng, Kỳ Lân Hồn trong cơ thể cũng gầm lên theo.

Sức mạnh của Kỳ Lân Hồn va chạm với yêu khí tại hiện trường, đột nhiên trở nên cực kỳ kích động, không gian khẽ rung chuyển.

“Diệp Chiến Thần, mau nghĩ cách đi!" Thẩm Thường Thanh ôm đầu trốn ở một bên, nhìn thấy Diệp Lâm ra tay thì cũng có chút yên tâm.

"Suýt nữa quên mất, chúng ta ở đây còn có truyền nhân của Sở Trấn Yêu..." Những quan chức khác thấy vậy cũng lần lượt lên tiếng: "Người anh em này nhất định sẽ có cách."

“Nghe nói đêm qua hàng vạn yêu ma quỷ quái đều bị anh ta làm cho biến mất, chỉ có một con quái vật trước mặt này, hẳn là không thành vấn đề."

Nhất thời, mọi người đều đặt hết kỳ vọng vào Diệp Lâm.

Không có anh, bởi vì tin vào Sở Trấn Yêu!

"Haiz....” Thế nhưng, trong lòng Tư Đồ Nhật Thăng trầm xuống, cũng không lạc quan.

Dù sao, ngay cả bảo bối như Thiên Lộc Bảo Tháp cũng không thể làm gì được yêu quái trước mặt, vậy thì người thanh niên họ Diệp này, cho dù có Kỳ Lân Hồn cũng không vô dụng như vậy.

Rõ ràng, thực lực của con đại yêu này vượt xa linh hồn của hai con thần thú này.

Trừ khi là Kỳ Lân bản tôn ở đây.

Tuy nhiên, Tư Đồ Nhật Thăng không có bất kỳ hy vọng nào về điều này.

Trong chớp mất.

Yêu lực của đại yêu một lần nữa chiếm thế thượng phong, dần dần áp chế sức mạnh của Kỳ Lân Hồn do Diệp Lâm phóng thích ra.

"Hahahahaha...”

Đại yêu cười điên cuồng: "Tên nhóc, tuy rằng ngươi có chút thực lực, nhưng cũng không nhiều."

"Dựa vào sức mạnh của hai tàn hồn này mà cũng muốn áp chế ta, ý nghĩ này thật là ấu trĩ"

“Chút sức mạnh Kỳ Lân Hồn của ngươi, theo như ta thấy, chỉ như hạt cái trong sa mạc!”

"Trừ phi Kỳ Lân thật còn sống, bằng không đừng mơ khống chế được ta!"