Cuồng Long Xuất Thế

Chương 15: Thân phận bí ẩn



Sau khi xếp Diệp Huyền vào tổ tám, tâm tình Lâm Thanh Nham rất tốt.

Một lúc sau, Diệp Huyền cũng ra ngoài, lên xe.

Nếu không phải ông Lâm muốn hắn cùng đi làm với Lâm Thanh Nham, hắn cũng không nguyện ý ngồi cùng một xe với cô.

Trong xe, hai cha con trò chuyện với nhau suốt chặng đường, bỏ Diệp Huyền qua một bên.

Lâm Vân Bạch nói với Lâm Thanh Nham: “Tối hôm qua có một người quan trọng đến Dương Thành. Ngay cả Diệp Trấn Nam, chủ tịch Thương hội Trấn Nam cũng tự mình ra mặt tiếp đãi.”

Lâm Thanh Nham gật đầu, ánh mắt ngưng lại, nói: “Con cũng nghe nói chuyện này, tối hôm qua con cũng gặp nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết! Chẳng lẽ người mà lần này Diệp Trấn Nam tiếp đãi là cô ấy?”

“Tiêu Băng Tuyết?”

Lâm Vân Bạch không khỏi hít một hơi, nói: “Cha nghe nói Sát Vương vượt ngục là bị cô ta bắt được, cho nên hiện tại cô ta đã nổi danh! Với thân phận của cô ta, hoàn toàn đủ để hưởng thụ loại đãi ngộ này.”

“Thân phận của Tiêu Băng Tuyết rất cao quý, cha cô ta là Hoàng Bắc Long mạnh nhất chiến khu phía Tây Nam, Diệp Trấn Nam có liên quan đến chính quyền, rất có thể bọn họ có quan hệ cá nhân!”

Diệp Huyền ngồi ở hàng ghế sau, nhìn điện thoại di động, lạnh lùng xen vào: “Người mà Diệp Trấn Nam tiếp đón tối qua không phải là Tiêu Băng Tuyết. “

“Hừ.”

Vẻ mặt Lâm Vân Bạch khinh thường nói: “Anh có thể hiểu được bao nhiêu? Nếu không phải Tiêu Băng Tuyết thì là người nào có thực lực khiến Diệp Trấn Nam tiếp đãi phô trương như vậy, đừng có nói với tôi người đó là anh!”

Diệp Huyền nhịn không được cười nói: “Sao không thể là tôi?”

“Anh?”

Lâm Vân Bạch hung tợn trừng mắt nhìn hắn từ gương chiếu hậu: “Đừng tưởng rằng mình rất hài hước, đến khi mất mặt không phải chỉ mỗi anh mất mặt, còn liên lụy nhà họ Lâm chúng tôi.”

Ông nhìn Lâm Thanh Nham nói: “Cha nghe nói tối hôm qua, mấy tập đoàn lớn hàng đầu ở Dương Thành đã đến Thương hội Trấn Nam, muốn gặp Diệp Trấn Nam, hy vọng có cơ hội trở thành thành viên của Thương hội.”

“Ngay cả tập đoàn nhà họ Lưu giàu nhất Dương Thành cũng tới. Thật đáng tiếc, ngay cả cha con nhà họ Lưu cũng không có cơ hội bước vào cổng tòa nhà Trấn Nam.”

Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi khẽ mỉm cười.

Thương hội của Diệp Trấn Nam vẫn rất trâu bò.

“Thanh Nham.”

Lúc này, Lâm Vân Bạch nói thêm: “Để trở thành thành viên của Thương hội Trấn Nam, nhà họ Lưu nhất định phải tăng cường nỗ lực đầu tư xây dựng các công trình công cộng nhằm nâng cao danh tiếng của Tập đoàn Lưu.”

“Cứ như vậy, hoạt động kinh doanh xây dựng của Tập đoàn chúng ta sẽ mở ra một vòng cơ hội mới! Con nên cùng bọn họ qua lại một chút, nhìn xem có cơ hội hay không.”

Nghe chỉ dẫn của Lâm Vân Bạch, Lâm Thanh Nham gật đầu nói: “Cha, con sẽ cố gắng!”

“Tốt.”

Lâm Vân Bạch hài lòng cười, sau đó hỏi: “Đúng rồi, tối hôm qua con đi uống rượu với bạn bè, sao lại gặp được Tiêu Băng Tuyết thế?”

“Con...”

Lâm Thanh Nham chợt nhớ lại cảnh thân mật với Diệp Huyền đêm qua, cô không khỏi liếc nhìn Diệp Huyền từ gương chiếu hậu, nhịp tim đột nhiên trở nên nhanh hơn.

Diệp Huyền che miệng cười, khiến Lâm Thanh Nham càng thêm khó chịu: “Diệp Huyền, tôi và cha tôi còn có việc quan trọng cần bàn, anh xuống xe trước đi!”

“Hả?”

Diệp Huyền không khỏi cau mày: “Đây là đâu? Tôi không biết đường.”

“Đó là chuyện của anh, tự tìm cách bắt xe đi!”

Lâm Thanh Nham ép Diệp Huyền xuống xe, sau đó hung ác đạp một cước vào mông hắn rồi phóng xe rời đi.

“Người phụ nữ này quá nhỏ mọn, xấu xa…”

Diệp Huyền sờ sờ mông, nhịn không được thấp giọng mắng.

Hắn đi dọc theo con hẻm rồi quay lại đường lớn để xác định phương hướng, nhưng lại nghe thấy có người gọi mình: “Xin lỗi... Cậu là Diệp Huyền đúng không?”

Quay đầu lại nhìn, hóa ra là bác sĩ Trương - Trương Vũ Hà, người lúc trước đã giúp ông Lâm châm cứu.

Phía sau ông là một phòng khám y tế bài trí theo phong cách cổ xưa, tên là Diệu Y Đường, khá nổi tiếng ở Dương Thành, thậm chí nổi tiếng toàn tỉnh.

“Thật trùng hợp.”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, Trương Vũ Hà vội vàng chào hỏi, nói: “Đã có duyên gặp mặt, không bằng vào trong uống chén trà!”

“Được.”

Diệp Huyền không phải là người làm dáng, nói xong liền bước bào Diệu Y Đường, nhìn thấy một người phụ nữ với nước da trắng nõn, mặc đồng phục y tá đang tập trung làm việc.

Cô chỉ trang điểm đơn giản hàng ngày nhưng đường nét khuôn mặt tinh tế lại rất thu hút.

Một đôi mắt to sáng ngời sống động, sức sống quyến rũ, miệng anh đào nhỏ nhắn hồng hào quyến rũ.

Đôi chân thẳng và tròn, mang vớ trắng sạch sẽ, giày vải trắng, mặc bộ đồng phục y tá màu xanh trang nhã, ngón tay thon dài, khí chất tao nhã và tinh tế.

“Thật đẹp.”

Ấn tượng đầu tiên của Diệp Huyền với cô rất tốt, ánh mắt không khỏi sáng lên.

“Hử?”

Trương Vũ Hà nhướng mày, nhanh chóng nói: “Cô ấy là cháu gái của tôi, tên là Trương Vãn Thanh. Vãn Thanh, đến chào hỏi cậu Diệp Huyền.”

“Anh Diệp, xin chào.”

Trương Vãn Thanh đi tới, tự nhiên phóng khoáng chào hỏi, ánh mắt linh động rực rỡ.

“Chào cô Trương.”

Diệp Huyền nhìn thấy khí chất tao nhã và lời nói cử chỉ đoan trang của Trương Vãn Thanh, tâm trạng hắn rất tốt, hai người có thể coi là chính thức quen biết.

“Diệp Huyền, cậu ngồi đây.”

Trương Vũ Hà mời Diệp Huyền ngồi xuống, tự mình rót trà cho hắn.

“A?”

Trong lòng Trương Vãn Thanh cảm thấy kỳ lạ, ông nội cô luôn được người khác kính trọng, hiếm khi thấy ông tỏ ra khiêm tốn như vậy với thế hệ trẻ.

Bây giờ ông nội cô kính cẩn gọi người này là “cậu”, thậm chí còn tự mình rót trà?

Điều này khiến Trương Vãn Thanh không khỏi lén nhìn Diệp Huyền.

“Cậu Diệp Huyền.”

Trương Vũ Hà không nhịn được hỏi: “Cậu và cô Lâm Thanh Nham đã kết hôn rồi sao?”

“Là giả.” Diệp Huyền cười khổ một tiếng: “Cô nàng đó ngang ngược tùy hứng, cố ý làm giả chứng nhận kết hôn để lừa gạt ông nội.”

Trương Vũ Hà sững sờ, lập tức mừng thầm!

Lâm Thanh Nham, cô mắt kém không nhìn rõ Thái Sơn, bỏ lỡ duyên phận tốt!

Chuyện này không phải là vừa vặn để nhà họ Trương ông nhặt bảo vật sao?

Đứa con của trời như Diệp Huyền mà các người không biết trân trọng, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ!

Ông Lâm, ông đừng trách tôi nha.

Trương Vũ Hà cười trầm thấp nói: “Thế giới lớn như vậy, sao phải đơn phương một bông hoa? Cậu thấy Vãn Thanh nhà tôi thế nào?”

“Ha ha...”

Diệp Huyền cười lớn nói: “Ông Trương, ông đừng đùa giỡn tôi, tôi chỉ là một nông dân trồng thuốc, làm sao dám trèo cao với cháu gái của ông?”

“Cậu Diệp khiêm tốn quá rồi.”

Trương Vũ Hà chỉ vào mắt của mình, nói: “Mặc dù tôi đã già, nhưng chút nhãn lực này tôi vẫn còn. Cậu là người có năng lực, không sai được!”

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bất ngờ thấy một chiếc Rolls-Royce lao tới.

“Bác sĩ Trương, mau giúp cứu người...”

Một ông già bước vào phòng khám với sự giúp đỡ của hai vệ sĩ, đi cùng là một người đàn ông trung niên đầy vẻ uy nghiêm:

“Không biết tại sao cha tôi lại đột nhiên phát bệnh!”

“Đây là... Chủ tịch Lưu?”

Bác sĩ Trương nhanh chóng đặt tách trà xuống, vội vàng bước lên phía trước quan sát tình hình, sau khi nhìn kỹ thì đột nhiên cau mày:

“Cha anh uống nhiều rượu, thất khiếu bị khí ảnh hưởng, phải châm cứu ngay lập tức!”

Khi Trương Vãn Thanh nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, lập tức nghiêm mặt.

Sao lại là ông ta?

“Cô không sao chứ?”

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền không khỏi thấp giọng hỏi.

Trương Vãn Thanh khẽ đáp: “Người đàn ông trung niên đó là chủ tịch tập đoàn Cát Lai, tên là Lưu Bình Vân, ông già kia chính là cha hắn, tên là Lưu Công Thiên!”

“Nhà họ Lưu là một trong năm đại gia tộc giàu có ở Dương Thành, thậm chí còn là người giàu nhất. Họ rất có thế lực ở Dương Thành, thậm chí còn có chỗ đứng không nhỏ ở tỉnh.”

“Nhà họ Lâm mà anh vừa nhắc tới vẫn luôn muốn hợp tác làm ăn với nhà họ Lưu, nhưng vẫn chưa thành công. Bởi vì nhà họ Lưu đòi hỏi rất cao…”

“Cho nên lần này, nếu như ông nội tôi có thể chữa khỏi bệnh cho Lưu Công Thiên thì tất nhiên là chuyện tốt, còn nếu không được, thì sẽ rất khó đối phó...”