Cuồng Long Xuất Thế

Chương 17: Tổ tám kỳ lạ, Diệp Huyền phản công



“Ối!”

Dương Duy bị Diệp Huyền dẫm lên mặt, đau đến nước mắt chảy ra: “Đại ca, ông nội tôi là cổ đông thứ ba của tập đoàn này!”

Lúc này gã hèn như một con chó nhà có tang!

Diệp Huyền này đánh nhau quá đáng sợ!

Vài người trẻ tuổi khác cũng bị đánh đến sưng vù cả mặt, co rúm trong góc không dám phách lối nữa.

Ngược lại, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, quần áo cũng không lộn xộn chút nào!

Hắn mỉm cười, nhìn chằm chằm đối phương: “Cậu thì sao?”

“Đại ca! Tôi là Tôn Hữu Tài, giống Dương Duy, tôi cũng là cháu trai của cổ đông...”

“Còn cô?”

Diệp Huyền liếc nhìn một cô gái ăn mặc mát mẻ đang co ro trong góc.

“Anh ơi, em tên là Chu Mục Vũ... Cha em cũng là cổ đông của tập đoàn...”

Phòng dự án có bảy người, không tính Diệp Huyền!

Hỏi kỹ thì họ đều nói bản thân là con cháu của cổ đông tập đoàn!

Tổ con ông cháu cha, hàng thật giá thật! . ngôn tình hài

Mỗi người đều có quan hệ với cổ đông, ai dám tùy tiện gia nhập, ai dám chống đối bọn họ?

Diệp Huyền cười ha ha, nhìn Dương Duy: “Cậu nhằm vào tôi, nhất định là chủ ý của Lâm Thanh Nham đúng không?”

Trong lòng Diệp Huyền biết mục đích của Lâm Thanh Nham chính là trả thù hắn.

Dương Duy vội vàng nói: “Không... Không, đây là chủ ý của tôi, là tôi muốn dạy anh một bài học!”

Sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Nếu còn muốn sống thì nói sự thật!”

“Vâng! Quả thực là chị Thanh Nham bảo tôi làm!”

Dương Duy bị dọa đến run rẩy, lập tức khai thật!

Diệp Huyền nghe xong liền cười lớn!

“Được thôi, để tâm tình cô ấy tốt một chút, tránh cho cô ấy về nhà lại kiếm chuyện.”

Diệp Huyền bất đắc dĩ mỉm cười, nghĩ đến đêm đó Lâm Thanh Nham thật sự đã chịu thiệt thòi, hắn cũng không muốn chấp nhặt với cô.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Duy đột nhiên reo lên.

Hiển nhiên, là Lâm Thanh Nham gọi điện tới tìm hiểu tình hình!

“Cậu nên biết trả lời như thế nào đúng không?”

Diệp Huyền cười xấu xa, Dương Duy bị hắn dọa, liều mạng gật đầu!

Theo lệnh của Diệp Huyền, gã trả lời điện thoại.

“Dương Duy, đã giải quyết xong chưa? Tôi nghe được tiếng đánh nhau!”

Dương Duy lén lút liếc nhìn Diệp Huyền, nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của hắn, lập tức bị dọa!

“Chị Thanh Nham, yên tâm, bọn em đã dạy cho Diệp Huyền một bài học khó quên rồi! Bây giờ hắn co rúm trong góc, không dám di chuyển!”

Dương Duy mạnh mẽ bịa chuyện!

Lâm Thanh Nham có chút lo lắng hỏi: “Hắn đi đứng không có gì đáng ngại chứ? Trên mặt có vết thương rõ ràng không?”

“Không có! Vừa rồi bọn em chỉ đánh lên người hắn thôi, nhìn bên ngoài không có vấn đề gì!”

“Rất tốt, tôi sẽ thưởng cho cậu!”

“Không có gì!”

Cơ mặt Dương Duy giật giật, gã đành phải bịa chuyện đến cùng!

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây!”

“Vâng, chị Thanh Nham!”

Sau khi nghe điện thoại, Dương Duy cười làm lành: “Anh Diệp Huyền, vừa rồi biểu hiện của em ổn chứ?”

“Không tồi, coi như cậu thông minh!”

Diệp Huyền mỉm cười đáp lại, sau đó đánh ra mấy khí tức vô hình, khuôn mặt sưng tấy bầm tím của đám người Dương Duy lập tức tiêu sưng, trở về như cũ!

Nhóm Dương Duy không khỏi kinh ngạc, tất cả đều bị một chiêu này của Diệp Huyền làm chấn động!

Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Huyền như nhìn thấy thần tiên!

“Anh Diệp Huyền, giữa anh và chị Thanh Nham có mâu thuẫn gì vậy?”

Dương Duy nhanh chóng lấy ra loại trà mắc nhất, pha trà mang đến cho Diệp Huyền, cẩn thận hỏi.

“Mấy người ít dò hỏi chuyện của tôi!”

Diệp Huyền là một người chính trực, hắn luôn nhớ kỹ lời hứa của mình với Lâm Thanh Nham.

Không được phép để lộ hợp đồng hôn nhân của hai người.

“Bọn em hiểu rồi!”

Bọn Dương Duy nhanh chóng gật đầu đồng ý!

Nhìn Diệp Huyền trước mặt, trong lòng bọn họ tràn đầy kính nể!

Đầu tiên, võ công của Diệp Huyền rất cao, bị bảy người bọn họ cầm vũ khí vây công mà không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn đánh bại toàn bộ bọn họ!

Thứ hai, vừa rồi Diệp Huyền tùy tiện ra một chiêu liền chữa hết vết thương trên mặt họ, so với thần y còn lợi hại hơn!

Bọn Dương Duy chỉ là một nhóm con ông cháu cha rảnh rỗi chơi bời lêu lổng, hoàn toàn không có chút năng lực nào, thậm chí còn bị gia tộc mặc kệ!

Bây giờ thấy Diệp Huyền anh dũng vô song, tài nghệ hơn người, bọn họ thực lòng khâm phục hắn!

“Tổ tám thuộc bộ phận dự án này có vai trò gì trong tập đoàn?”

Diệp Huyền cảm thấy mình nhất định phải hỏi thăm tình hình cụ thể trước đã!

Dương Duy cười lúng túng đáp: “Anh Diệp Huyền, em cũng không ngại anh cười nhạo. Nói thật, tổ tám bọn em thực ra là một tổ toàn đồ bỏ trong mắt người ta!”

“Bọn em đều là con ông cháu cha, không thông minh, không có chuyên môn, không làm được gì, là đồ vô dụng!”

Nghe xong lời này, Diệp Huyền cuối cùng cũng hiểu được.

“Các cậu không được phân công việc thực tế gì sao?”

“Công việc… Thật ra cũng có, nhưng gần như bằng không. Bọn em chỉ kiếm được một chút tiền thưởng, thỉnh thoảng chạy việc vặt, làm một số việc như đi đưa hợp đồng, đi lấy chữ ký!”

Diệp Huyền lắc đầu không nói nên lời, cái gọi là đội dự án này thực chất là nơi nuôi những kẻ nhàn rỗi!

Sau vài giờ, đã đến lúc tan làm.

Theo lệnh của ông nội Lâm, Lâm Thanh Nham nhất định phải đi cùng Diệp Huyền để bồi dưỡng tình cảm.

“Ha ha, hôm nay anh thế nào?”

Lâm Thanh Nham nhìn thấy Diệp Huyền đi tới trước mặt mình, cô lập tức cười xấu xa, hiển nhiên là tin tưởng Diệp Huyền đã bị Dương Duy bọn họ đánh một trận.

“Tôi đoán được là cô giở trò.”

Diệp Huyền cười lạnh: “Nhưng cô xem thường tôi, tôi trồng trọt trên núi nhiều năm, khỏe như trâu. Lúc đánh nhau có thể lấy một chọi mười, bọn Dương Duy hoàn toàn không đối phó được tôi.”

Sắc mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên tối sầm.

Ánh mắt cũng có chút lảng tránh.

Cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi trong lòng, không dám đối mặt với Diệp Huyền.

Dù sao đầu óc của Diệp Huyền cũng quá tốt.

Hơn nữa, anh ta có vẻ có chút năng lực.

Một mình đánh bại bọn Dương Duy.

“Gì chứ, tôi không hiểu anh nói gì.”

Lâm Thanh Nham lập tức thay đổi đề tài.

Nhưng Diệp Huyền lại nói: “Tôi biết cô không thích tôi, nhưng không sao cả.”

“Mấy tháng sau, ông nội Lâm thấy chúng ta không có tình cảm với nhau, ông tự nhiên sẽ hiểu miễn cưỡng không có hạnh phúc, sẽ không ép chúng ta ở bên nhau nữa.”

“Đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ rời đi, cô không cần phí tâm làm nhiều chuyện như vậy, miễn cho đến lúc lộ ra lại biến bản thân thành tên hề.”