Cuồng Luyến Chi Ái 3: Nghiệt Duyên

Chương 12: Đau đớn tận cùng



Lam Ái Vy khóc mệt quá liền ngủ thiếp đi lần nữa trên nền đất lạnh lẽo. Đến khi cô bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, cùng vài viên đá nhỏ rơi xuống váy ướt đẫm...

"Á...cái...cái gì vậy..."

Tâm trí cô vốn chưa khôi phục đây là thời điểm nào trong ngày, chỉ cảm giác được bản thân đang bị trói ngồi trên một chiếc ghế khá cũ, có thể nghe được âm thanh va chạm cọt kẹt sắp gãy của những thanh gỗ.

Lam Ái Vy liền nhớ đến lời nói lúc sáng của Hạo Thuần Vương sẽ không để cô được yên. Đành bất lực ngồi yên không dám động đậy...

"Kêu gào hay khóc lóc vì sợ hãi đi chứ...sao lại câm rồi..."

Hạo Thuần Vương ném gáo nước sang bên cạnh khiến nó móp méo không ra hình thù gì. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của Lam Ái Vy liền cười lớn đùa cợt...

"Cô dùng khuôn mặt này để câu dẫn anh ta sao...cũng khá lắm đấy...hay tôi bán cô để làm kỹ nữ nhỉ...có thể thu lại bội tiền đấy..."

Lam Ái Vy run rẩy nhưng không dám lên tiếng, có khi yên lặng chính là liệu pháp tốt nhất đối với cô trong tình cảnh này...

"Nhưng lương tâm của tôi không cho phép tôi hành xử như thế...nó mách bảo tôi rằng nên rạch nát khuôn mặt xinh đẹp này ra, gói lại gửi cho cái tên Hạo Minh Huy kia chiêm ngưỡng..."

Lam Ái Vy nghe giọng nói nam nhân càng ngày càng kinh tởm. Cô không chút do dự liền hét toáng lên...

"Không...đừng...đừng làm thế..."

Hạo Thuần Vương tỏ ra biểu cảm không hài lòng. Anh liền ra lệnh cho hai vệ sĩ tiến đến cởi trói cho Lam Ái Vy. Xong đâu đấy, cô bị bọn họ giữ chặt tay lại...

"Tôi vừa phát hiện ra hình xăm này tuyệt lắm...để tôi xăm giúp cô..."

Lam Ái Vy cố gắng dãy dụa để thoát khỏi hai vệ sĩ, cô thật sự không muốn cơ thể của mình bị hủy hoại bởi những thứ ghê tởm...

"Đừng mà...cầu xin anh đấy...tôi sẽ không làm anh tức giận nữa..."

Lam Ái Vy khóc không thành tiếng, giọng nói càng sợ hãi càng trở nên run rẩy đến mức nấc nghẹn...

Hạo Thuần Vương mặc kệ lời cầu xin tha thiết của Lam Ái Vy. Hắn liền lấy băng vải bịt chặt miệng cô lại, thuần thục dùng dao cắt bỏ chiếc áo cô đang mặc để lộ ra phần lưng trắng nõn, mịn màng như dải tơ lụa trắng đắt tiền...

"Tin tôi đi...hình xăm sẽ lên màu rất đẹp trên lưng cô..."

Lam Ái Vy liên tục lắc đầu. Đối với cô đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời từ trước đến giờ...

"Tôi không dùng thuốc tê cho cô được rồi...vì nhớ lại chuyện Hạo Minh Huy định ra tay với tôi...nên tâm trạng có chút không vui..."

Hạo Thuần Vương luyên thuyên một hồi liền bắt tay vào công việc. Hắn vừa đặt bút xăm xuống lưng Lam Ái Vy đã cảm thấy sự run rẩy của cô...

"Giữ cô ta chặt vào, nếu hình xăm không đẹp...tôi sẽ giết các người..."

Vệ sĩ nghe được liền mạnh tay ấn cơ thể của Lam Ái Vy xuống nền đấy. Cô đau đớn muốn hét lên nhưng phát ra từ miệng chỉ là những tiếng ú ớ vô nghĩa...

Từng tế bào trong cơ thể cô đều gào thét rằng chúng đang đau đến tận xương tủy, đau đớn đến mức khiến cô tỉnh táo hơn thường ngày, muốn ngất đi cũng không được...

Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy thực sự hận một ai đó đến tận xương tủy...hận người mà đến khuôn mặt thế nào cũng chẳng biết...

"Mới được một nửa mà không chịu nổi hay sao..."

Hạo Thuần Vương vén mái tóc thấm đẫm mồ hôi cùng nước mắt của nữ nhân sang bên một bên. Hắn lại tiếp tục công việc của mình...

"Tôi nghĩ hình xăm để vài ngày nữa sẽ lên màu rất đẹp..."

Lam Ái Vy đau đớn vô thức không thốt lên bất cứ một lời nào nữa. Cô bị người đàn ông này hủy hoại triệt để rồi. Ngay cả thứ danh dự cuối cùng của một cô gái cũng chẳng còn nữa...

Bây giờ mới nhận ra rằng bản thân vốn không phải cô bé lọ lem trong truyện cổ tích được gả cho hoàng tử dù đã từng trải qua bao nhiêu đau khổ. Cuối cùng cô chỉ là đôi giày thủy tinh bị mẹ kế đập vỡ tan tành không chút thương tiếc...

Có khi cô đã trải qua đau đớn tận cùng nên điều ước duy nhất ngay lúc này chính là đừng bất hạnh thêm nữa...