Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Chương 1: Gầy quá, sờ không sướng tay



Đau, đau đầu, đau toàn thân, đặc biệt là vùng bụng dưới liên tục dấy lên những thay đổi lạ thường, không ngừng giày vò Cố Thanh Hy.

Nàng rùng mình dữ dội, là một đặc công cao cấp của thế kỷ 21 kiêm y sĩ hàng đầu thế giới, sao nàng có thể không biết những gì đang diễn ra trong cơ thể mình là thế nào.

Tư duy còn đưa được sắp xếp lại, bên tai đã vang vọng tiếng lẩm bẩm đắc ý.

"Tỷ tỷ, tỷ đừng trách muội, muốn trách thì chỉ có thể trách tỷ không có tài không có đức, lại chẳng xinh đẹp. Chỉ bởi vì là con của chính thất nên từ nhỏ tỷ mới được định là Trạch Vương phi, người có khí chất hào hoa phong nhã như vậy, sao tỷ có thể xứng được chứ".

"Di nương đã dụ những người đàn ông trong phủ Thừa Tướng đến rồi, những tên đó sẽ đến ngay thôi. Tỷ yên tâm, Thiên Nhật Tuý mà tỷ trúng phải chắc chắn sẽ khiến tỷ sung sướng tột cùng".

Những ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc tràn ngập trong đầu khiến Cố Thanh Hy trở nên tức giận, cực kỳ tức giận.

Chỉ là một con kiến nhỏ bé mà lại dám bày kế hãm hại nàng.

"Đợi qua ngày hôm nay, cả đời này ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện trèo lên người Trạch Vương...”

...

Cố Sơ Lan vốn vẫn đang đắc ý, giờ phút này bỗng nhiên hốt hoảng, đồng tử co rút lại, sắc mặt thay đổi, nàng ta bất giác lùi lại vài bước.

Cố Thanh Hy, đáng lẽ ra đang hôn mê bất tỉnh vì trúng Thiên Nhật Tuý, vậy mà lại đang đứng trước mặt nàng ta, hơn nữa còn nở một nụ cười u ám, nụ cười đó giống như đến từ địa ngục Tu La khiến người ta không khỏi rùng mình.

Một tiếng “răng rắc” vang lên, cũng không biết Cố Thanh Hy di chuyển như thế nào. Năm ngón tay của nàng đã uốn thành móng vuốt túm lấy cổ họng của Cố Sơ Lan. Sức lực đó giống tường đồng vách sắt, khiến nàng ta không tài nào thoát ra được.

"Liệu ta có thể trèo lên người tên Trạch Vương quèn kia không thì không rõ, nhưng ngươi, chắc chắn không có cơ hội đó rồi”.

Cố Thanh Hy khí thế lẫm liệt, trên vầng trán tràn đầy sự kiêu ngạo, Cố Sơ Lan vô cùng kinh hãi.

Từ khi nào ả tiện nhân này lại có khí thế mạnh mẽ như vậy?

Ngay sau đó, nàng ta càng hoảng hơn, bởi vì Cố Thanh Hy đã lấy một bình Thiên Nhật Tuý khác từ trên người ra, đổ vào cổ họng nàng ta, cười như không cười, nói.

"Thứ tốt như Thiên Nhật Tuý, sao ta dám hưởng một mình chứ”.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì...”

"Ngươi muốn gì thì ta muốn làm đó thôi”.

Bàn tay trắng muốt thon dài chạm vào vị trí nhạy cảm kia của Cố Sơ Lan, sau đó tao nhã cởi bỏ khăn che mặt của nàng ta ra đeo lên mặt mình, khinh thường liếc nhìn Cố Sơ Lan đang cực kỳ hoảng loạn, thân hình nàng lướt nhanh như gió trốn đến phía sau cây cột, lạnh lùng nhìn một vài nam tử cường tráng đang bẻ tay răng rắc, thô tục tiếp cận.

"Không phải nói là một xú nữ (cô gái xấu xí) sao? Sao lại trông xinh đẹp thế này?"

"Mặc kệ đi, dù sao vừa có tiền vừa có mỹ nhân, hà cớ gì không làm”.

"Dừng lại, ả tiện nhân kia vừa rời đi, các người mau đi tìm ả đi, là ta tiêu tiền thuê các ngươi đấy, a...các ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ bảo di nương giết các ngươi…”

Đêm tối không trăng không sao, u ám mờ mịt, trong một ngôi miếu đổ nát, vài bóng người đang sột sà sột soạt, không ngừng trình diễn những cảnh tượng bỏng mắt.

Ngay sau đó, bên ngoài ngôi miếu đổ nát có một đám người hùng hổ kéo đến, đứng đầu là Cố Thừa Tướng.

"Tướng gia, có lẽ là tam tiểu thư nhất thời nghĩ không thông nên mới cùng người hầu bỏ nhà ra đi, đợi tiểu thư nghĩ thông rồi sẽ trở về thôi”.

"Đúng vậy, mặc dù tam tiểu thư...nhưng cũng đâu phải người không hiểu chuyện, tuyệt đối không thể nào có gì đó với người hầu được…chậc…”

Cánh cửa bị đạp tung ra, mọi người đều sững sờ, sắc mặt của Cố Thừa Tướng không ngừng thay đổi như bị tô thuốc nhuộm.

"Khốn kiếp...”

Rầm một tiếng, tất cả mọi người đều quỳ xuống.

Đặc biệt là đồng tử của di nương Trương thị đột nhiên co rút lại, gần như không dám tin vào mắt mình.

"Lão gia bớt giận, đây nhất định hiểu lầm, Lan Nhi tuyệt đối không thể nào làm nên loại chuyện này”.

Tà hoả trên người càng lúc càng mạnh, Cố Thanh Hy không muốn nhìn thêm nữa.

Đối với một người yêu thể diện như Cố Thừa Tướng, con gái của mình bị bắt gian dâm ngay tại chỗ, đối tượng còn là mấy tên lưu manh thô tục, sao ông ta có thể bỏ qua được.

Lợi dụng lúc hỗn loạn, Cố Thanh Hy loạng choạng bỏ đi, cố gắng hết sức để kìm nén sự kỳ lạ trong cơ thể.

Nàng đã nghĩ ra nhiều phương pháp giải độc nhưng đều không có tác dụng. Thiên Nhật Tuý này quá bá đạo, hoặc là chết hoặc là giải độc, mà cách giải độc duy nhất chính là hợp hoan.

Giữa cái chết và mất đi sự trong trắng, nàng quyết định chọn cái thứ hai.

Nơi này núi non cằn cỗi không một bóng người, ngay khi Cố Thanh Hy sắp sụp đổ thì trước mắt bỗng xuất hiện một tia sáng.

Đó là ba người mặc đồ đen, nằm ngổn ngang trên mặt đất, xét theo sự nghiệp nhiều năm của bản thân, những người này đều đã bị trúng độc, nội lực cạn kiệt nên mới nằm yên bất động trên mặt đất.

Cố Thanh Hy vui mừng khôn xiết, bước nhanh về phía trước, khóe miệng lẩm bẩm: "Đều là đực, ông trời không giết mình”.

Khóe miệng của ba người nằm trên mặt đất lần lượt co giật?

Đều là đực?

Xem bọn họ đều là động vật?

Đôi tay mảnh khảnh của Cố Thanh Hy nâng cằm người đàn ông mặc đồ đen lên, đánh giá tỉ mỉ, sau đó nàng lắc đầu với vẻ chán ghét: "Thân hình ổn nhưng nhan sắc không ổn”.

"Gầy quá, sờ không sướng tay”.

“...”

Khuôn mặt của hai người đàn ông mặc đồ đen phía trước vô cùng khó coi.

Đây là nữ nhân nhà nào?

Tố chất đâu?

Dạ Mặc Uyên nổi danh là người lạnh lùng hà khắc, lúc này khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt sâu không thấy đáy như biển hồ lạnh lẽo nhuốm một chút ý cười và vài phần thích thú.

Ngay sau đó, cằm khẽ nhếch lên một cách bá đạo, đôi mắt như sao của nữ tử trước mặt phản chiếu trong mắt hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, một người mang khăn che mặt, còn người kia đeo mặt nạ quỷ. Bọn họ không thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau, nhưng cả hai đều có một chút gì đó dò hỏi trong ánh mắt của mình.

Cố Thanh Hy tháo mặt nạ quỷ của đối phương ra, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Thật là một mỹ nam hào hoa phong nhã tuyệt thế vô song, lông mày lưỡi mác, mắt như hàn tinh, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo như chạm khắc, không có chút tì vết nào, giống như tác phẩm kiệt xuất nhất của thượng đế.

Không biết có phải bởi vì bị thương nặng nên sắc mặt hắn có chút tái nhợt hay không, nhưng dù vậy, toàn thân người này vẫn toát ra vẻ bá khí coi thường thiên hạ cùng phong thái tôn quý tao nhã.