Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Chương 198: Huyễn khúc ma âm



Âm Đại Quỷ không ngờ Triệu Chấn dám đánh trả, càng không ngờ Từ tam nương cũng nhân cơ hội này hất tay ông ta ra, tiếp tục đuổi theo Cố Thanh Hy.

“Nha đầu xấu xí, ngươi đứng lại đó cho ta, hôm nay lão nương phải lấy mạng ngươi bằng được”.

Giọng của Từ tam nương quá lớn, ma chủ đang do dự có nên đi tìm Cố Thanh Hy hay không đã nghe thấy.

Dạ Mặc Uyên cũng nghe thấy.

Vẻ mặt của ma chủ lập tức trở nên lạnh lẽo, mọi người còn chưa nhìn thấy hắn ta di chuyển như thế nào, bóng dáng màu đỏ đã xuống tới chân núi.

Dưới chân núi, Cố Thanh Hy đang liều mạng chạy lên núi với sắc mặt tái nhợt, khoé miệng dính máu.

Theo sau nàng là một nữ nhân lẳng lơ.

Nữ nhân kia đằng đằng sát khí, huyết thủ chưởng về phía Cố Thanh Hy.

Nếu không nhờ Cố Thanh Hy né nhanh thì chỉ sợ đã bị đánh chết.

Ma chủ cười khẩy, sát khí chợt loé qua trong đôi mắt hai màu xinh đẹp.

Hắn ta vung tay lên, mấy đoá hoa mạn đà la nhanh chóng quấn lấy Từ tam nương như dây leo.

Từ tam nương chỉ nghĩ là hoa bình thường, giơ tay định chưởng nát hoa, không ngờ chưởng lực của ả như đánh vào bông gòn, những đoá hoa không lùi mà tiến tới.

Một tiếng “vèo” quấn quanh người ả.

Từ tam nương hoảng sợ trợn to mắt, nỗi sợ hãi lan từ tim ra khắp toàn thân.

Đó...

Những đoá hoa mạn đà la nở rộ đẹp đẽ há miệng lớn như chậu máu, từ từ cắn nuốt máu thịt ả.

Mỗi lần há miệng đều cắn đứt một miếng thịt của ả, máu bắn tung toé.

“Á...”

Từ tam nương đau đớn vùng vẫy, cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể thoát được. Dây leo của những đoá hoa mạn đà la kia như tường đồng vách sắt, hoàn toàn không thể nới lỏng.

Ả chỉ có thể trơ mắt nhìn máu thịt của mình bị ăn sạch từ từ, dù rất muốn chết nhưng lại không thể chết.

Từ tam nương sợ hãi, la hét thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Tiếng hét của ả bị không ít người xung quanh nghe thấy.

Người đầu tiên chính là Cố Thanh Hy cách đó không xa.

Cố Thanh Hy nhìn mà tê cả da đầu.

Đó là hoa gì?

Hoa ăn thịt người?

Những đoá hoa xinh đẹp đó lại... lại ăn thịt người, đây là thế giới gì vậy?

Nàng dụi mắt, cố bình tĩnh nhìn lại, những đoá hoa kia biến thành đầu lâu, tranh nhau ăn Từ tam nương như ác quỷ, ngay cả... tròng mắt của ả cũng ăn mất, chỉ chừa lại bộ xương, một bộ xương người hoàn chỉnh.

Một người sống cứ thế đã bị ăn sạch, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì nàng hoàn toàn không thể tin được.

Người thứ hai nghe thấy là Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn.

Triệu Chấn bị mù cả hai mắt, không thấy rõ trước mắt đang xảy ra chuyện gì, nhưng gã có thể nghe thấy tiếng hét thê thảm và tuyệt vọng của Từ tam nương.

“Có chuyện gì vậy, tam nương sao thế, ta phải đi cứu tam nương”.

Âm Đại Quỷ không đành lòng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ tam nương bị ăn mất.

“Đi, đi mau”.

“Lão đại, huynh chưa trả lời tam nương bị sao mà, tại sao tam nương không nói gì nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì với nàng ấy vậy?”

Ông ta biết ma chủ đã nghe thấy giọng họ, nhưng Triệu Chấn còn đang lớn tiếng la lối khiến Âm Đại Quỷ tức giận đến mức điểm huyệt gã, kéo gã bỏ chạy.

Nhưng không ngờ lại có người chặn đường ông ta.

Người này không phải ma chủ mà là chiến thần.

Chiến thần với đôi chân tàn phế, vẻ mặt u ám.

Sắc mặt Âm Đại Quỷ lập tức trắng bệch, theo bản năng ông ta chắn trước mặt Triệu Chấn, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Làm nữ nhân của ta bị thương, ông nghĩ bản vương muốn làm gì?”

Không đợi Âm Đại Quỷ trả lời, cây sáo bạch ngọc trong tay Dạ Mặc Uyên đã xoay một vòng, tiếng sáo trầm bổng du dương chậm rãi vang lên.

Tiếng sáo du dương như đang khóc than, bay bổng giữa núi rừng.

Đây vốn là một bài nhạc rất hay, nhưng Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn nghe vào tai lại cảm thấy như âm thanh của ma quỷ đến từ địa ngục.

Mỗi nốt nhạc trong tiếng sáo như khúc nhạc đòi mạng, họ nghe mà cảm thấy máu sôi trào như muốn tràn ra khỏi cơ thể, cả thất kinh bát mạch cũng co giật không ngừng.

Âm Đại Quỷ kinh hãi.

Không ngờ lại là huyễn khúc ma âm.

Huyễn khúc ma âm này là một khúc nhạc sát nhân, người ngoài nghe sẽ không có cảm giác gì.

Nhưng những người bị huyễn khúc ma âm bao vây sẽ cảm thấy khó chịu như bị phanh thây, sống không bằng chết.

Chỉ là cách phanh thây này không phải róc thịt từ bên ngoài, mà là từ bên trong.

Triệu Chấn có nội lực yếu hơn, thất khiếu bắt đầu chảy máu, mặt mũi nhăn nhó lại vì đau đớn.

Âm Đại Quỷ run rẩy, điều động toàn bộ nội lực tạo thành vòng bảo hộ ngăn cản tiếng sáo, đồng thời hét lên: “Bịt tai lại, đừng nghe tiếng sáo”.

Triệu Chấn đau đến mức lục phủ ngũ tạng suýt tràn ra khỏi cơ thể.

May mà Âm Đại Quỷ đã chặn tiếng sáo kịp thời, nhờ vậy mới cho gã cơ hội thở dốc.

Dù vậy, Triệu Chấn vẫn quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, thở hồng hộc, máu chảy ra từ khoé miệng.

Âm Đại Quỷ liều mạng gia tăng công lực, nhưng ngay cả khi Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, ông ta cũng không phải đối thủ của hắn. Vòng bảo hộ dần nhỏ lại, mơ hồ có khuynh hướng rách ra.

“Bịt tai lại, đi nhanh lên”, Âm Đại Quỷ đau đớn hét lên.

Ông ta sắp không chịu nổi nữa.

Người ông ta bị đẩy vào trong rồi lại bị kéo ra ngoài, tới tới lui lui, lặp đi lặp lại chẳng khác nào ngũ mã phanh thây.

Cảm giác này còn khó chịu hơn cả bị giết.

Chết tiệt, Dạ Mặc Uyên đã bị thương nặng mà tại sao vẫn có công lực mạnh đến mức này?

Chết tiệt, phải làm sao mới phá được huyễn

khúc ma âm?

Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên đang thổi sáo dưới ánh trăng, hắn mặc áo gấm ngồi trên xe lăn, khí chất cao quý, mặc dù đeo mặt nạ quỷ, nhưng vết máu trên khoé miệng chứng minh hắn đang bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.