Cuồng Tế Vô Song

Chương 314: Thái độ cầu xin người khác



Người có thể thừa kế Hắc Viêm, Đạo Tư kia tuyệt đối là người của Dương Tiên!

Cộng thêm việc Đạo Tư chỉ mới xuất hiện thời gian ngắn mà thực lực bỗng nhiên thăng vọt lên cường giả thần cấp, vậy cũng nói rõ anh ta rất có thể có phương thức tu luyện giống với đám người Thái Dương Chi Quang.

Tuy rằng không biết một người của nước Tây Âu D lại có thể xây dựng mối quan hệ với Dương Tiêu, thế nhưng Trương Thiên rất kiêng kỵ những người do Dương Tiêu bồi dưỡng ra như thế này.

Trong lúc này, Trương Thiên và tổ chức Thái Dương Chi Quang cũng đã ầm ĩ đến mức không thể tách rời, một ngày nào đó, một trận chiến ác liệt giữa anh và Dương Tiêu sẽ xảy ra, bây giờ nếu không giết Đạo Tư, ngày khắc nhất định lại có thêm một kẻ địch mạnh.

Trương Thiên không phải không có lòng tốt, thế nhưng anh cũng không thiếu đi sự quyết đoán mạnh mẽ...

Tên này có nên chết hay không, trong lòng anh đã có tính toán sẵn!

Trương Thiên nói quyết định của mình, người trong doanh trại Thần Long không hề phản đối, ánh mắt của bọn họ lập tức trở nên ác liệt.

Dù bọn họ có một hơi căm ghét Đạo Tư, thế nhưng người của doanh trại Thần Long cũng không bởi vì chút chuyện này mà tràn ngập sát ý với Đạo Tư.

Sở dĩ bọn họ lập tức để lộ sát ý như vậy là bởi vì mệnh lệnh của Trương Thiên.

Quy tắc chung của doanh trại Thần Long chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh!

Trong lúc làm nhiệm vụ, chỉ cần chỉ huy hay đội trưởng ra lệnh, người của doanh trại Thần Long sẽ không trông trước trông sau, càng sẽ không do dự thiếu quyết đoán, trong lòng bọn họ chỉ có một niềm tin là hoàn thành sứ mệnh bất chấp hậu quả, thậm chí hi sinh tính mạng của bản thân!

Đạo Tư phía trước thấy bọn Trương Thiên không hề bước đến hỗ trợ, anh ta sốt ruột gầm rú: "Đám gà Hạ Viêm, mau ra tay đi!"

"Mẹ nó, các cậu còn lo lắng gì vậy?"

Trương Thiên không nhúc nhích, hừ một tiếng cười nói: "Đạo Tư, muốn người khác giúp đỡ thì phải có giác ngộ chứ, giọng điệu của anh là đang cầu xin người khác sao?"

"Tố chất của người nước Tây Âu D các anh kém vậy sao?"

"Trước lúc xuất phát, chẳng phải anh rất kiên quyết ra lệnh cho Hạ Viêm chúng tôi không được nhúng tay vào sao..."

Đạo Tư nghiêm túc nói: "Cậu không thấy tình huống trước mắt thế nào sao? Còn ở đó châm chọc?"

"Ha ha!" Trương Thiên nhún vai một cái: "Vậy tùy anh, người Hạ Viêm chúng tôi không quen bị người khác gọi thì đến, đuổi thì đi."

"Anh có thể duy trì tác phong cao quý của nước Tây Âu D các anh!"

"Đệt!" Đạo Tư hô to: "Tôi mà đi thì cậu như thế nào!"

Trương Thiên nhướng mày rồi lạnh giọng: "Xem ra anh thà chết chứ không chịu khâm phục, họ Trương tôi đây khâm phục dũng khí của anh..."

"Vậy anh cứ di đi, Hạ Viêm chúng tôi chỉ chấp hành nhiệm vụ thăm dò của chúng tôi, không có trách nhiệm phải giúp anh!"

Trong lòng Đạo Tư đang có hàng nghìn con ngựa chạy qua.

Anh ta vô cùng tức giận, thế nhưng không bỏ được cái mặt mũi đắt giá của mình xuống.

Đạo Tư quay đầu lại, liều mạng vung ao phóng ra một luồng Hắc Viêm mạnh mẽ bay về phía quả cầu điện của Điện Giảo.

Ầm!

Một tiếng động vang ầm dưới nước, như ngư lôi vừa nổ tung.

Va chạm như thế khiến Đạo Tư hơi chịu thiệt, luồng điện thoát ra làm da anh ta tê tái, nhưng may mắn vẫn bảo vệ được tính mạng.

Đạo Tư không ra lệnh cho Hạ Viêm ra tay được, chỉ đành hô to: "Đội ngũ nước D, tóc vàng, tất cả vây quét nó cho ta!"

Tuy rằng đã phá được quả cầu điện của Điện Giảo, thế nhưng mục tiêu của Điện Giảo vẫn là Đạo Tư đó!

Đối mặt với Điện Giảo mạnh mẽ như thế, một mình bản thân thì không có tự tin đánh bại được nó, thế nhưng bằng cách liên kết bốn người, lặp lại thủ đoạn cũ, anh ta vẫn có thể đánh chết Điện Giảo!

Đạo Tư cho rằng không có người doanh trại Thần Long hỗ trợ thì anh ta vẫn có thể đánh giết Điện Giảo.

"Mẹ kiếp!"

"Tóc vàng, người của cậu đâu?"

"Tất cả mọi người không nghe thấy lệnh của tôi sao?"

Ngoại trừ thấy Điện Giảo đang đánh đến, Đạo Tư phát hiện không hề có ai đáp lại anh ta...

Giờ khắc này, anh ta không hề biết đội viên nước D bọn họ gặp chuyện gì, thế nhưng bọn trương thiên lại nhìn thấy rõ ràng.

Vào lúc Điện Giảo bị thương và đứt lìa tay, nó đã phát ra đòn tấn công gào thét.

Mấy người kia, sau khi văng ra ngoài bởi sự oanh kích mạnh mẽ của quả cầu điện, một vài dị năng giả có thực lực yếu của nước D bọn họ (so với Hạ Viêm thì mới đạt cảnh giới nhập thần) hiện tại đã không chịu nổi đòn tấn công đó mà bị phế chết rồi.

Ba người bị nổ chết, hơn nữa không ai toàn thây, đón lấy chỉ đều là tay gãy chân gãy...

Một vũng máu!

Ngay cả người đàn ông tóc vàng hơi mạnh cũng bị thương, mặc dù không chết ngay nhưng trạng thái bây giờ chỉ có thể tồn tại dưới nước trong thời gian không lâu, sống chết chỉ là vấn đề thời gian.

Đạo Tư phát hiện không ai đáp lại anh ta thì phẫn nộ!

Anh ta mạnh mẽ rút đạo, vẽ một đạo Hắc Viêm khổng lồ, nhanh chóng bắn về phía Điện Giảo.

Điện Giảo đã nếm thử sức mạnh của Đạo Tư, nó không dám đỡ lấy, nhanh chóng lắc mình trong nước để né đi.

Lúc này Đạo Tư mới có chút thời gian nhìn về phía đồng đội của anh ta.

Chính cái nhìn này đã khiến nội tâm anh ta tan nát.

Những đồng đội mà anh ta cho rằng mạnh mẽ vô địch đều dồn dập ngã xuống, đặc biệt là cánh tay đắc lực tóc vàng cũng đang từ từ chìm xuống.

Trong lòng Đạo Tư chấn động, không phải bi thương vì đồng đội của anh ta, mà bởi vì không ai hỗ trợ bản thân, làm sao có thể giết chết Điện Giảo đây?

Đặc biệt là Điện Giảo đang phát điện muốn dây dưa đến cùng với mình.

Từ tình hình đánh nhau, đừng nói là tiêu diệt Điện Giảo, e rằng bản thân cũng gặp nguy hiểm lớn, ngay cả thoát thân cũng là vấn đề.

Lúc này, ánh mắt của anh ta lại tìm đến bọn trương thiên, dường như trong thời khắc này, anh ta chỉ có thể dựa vào đám người Hạ Viêm doanh trại Thần Long này mới có thể thay đổi cục diện.

Đạo Tư vì để giữ mạng, anh ta mấp máy môi rồi lại mấp máy môi...

Thế nhưng nghĩ đến nhiệm vụ này, anh ta nhận được yêu cầu là nhất định phải tiêu diệt, còn phải đem Điện Giảo đi!

Đạo Tư cắn răng nói với bọn Trương Thiên: "Mọi người của Hạ Viêm, có thể giúp tôi đánh giết Điện Giảo gây tai họa này được không?"

Ngữ khí tôn trọng rất nhiều, cái này cũng do bất lực trước tuyệt cảnh.

Trương Thiên ở đầu bên đây cười gằn: "Thái độ cầu xin người khác phải thẳng thắn, bây giờ không phải là giúp một chuyện mà thôi. Anh đã bỏ lỡ mất cơ hội giúp một tay, bây giờ anh cầu xin chúng tôi động thủ, có thể chúng tôi sẽ suy xét!"

"Ha ha, ngữ khí thấp kém hơn một chút đi!"

Đạo Tư cắn răng: "Các cậu đừng có mà quá đáng..."

Anh ta đã dùng dáng vẻ ngang hàng rồi, đối với người tự đại như anh ta, đây là giới hạn mà anh ta còn có thể chấp nhận, bây giờ lại muốn hạ thấp bản thân hơn...

"Đội trưởng Đạo Tư, anh cố gắng thêm chút nữa đi, tôi cảm thấy một mình anh vẫn có thể đánh giết Điện Giảo được." Trương Thiên cười trào phúng và nói: "Nếu như cứ mãi phân tâm như thế, chỉ sợ anh không cẩn thận sẽ mất mạng đó."

Đệt!

Có thể đánh giết Điện Giảo hay không, trong lòng Đạo Tư biết rất rõ.

Bây giờ anh ta đã tốn quá nhiều sức, cả người bắt đầu mệt mỏi, đặc biệt là khi tấn công dưới nước, nói thẳng ra cơ thể anh ta không chống đỡ được bao lâu nữa!

Chỉ một mình anh ta thì không thể tiêu diệt Điện Giảo rồi.

"Coi như mày lợi hại!"

Trong phút giây sống chết, Đạo Tư đưa ra lựa chọn, phải nói là không còn cách nào khác.

Đạo Tư oán hận, nhưng vẫn ngầm buông thể diện cao ngạo xuống, tự hạ mình cầu xin: "Trước đó xem như Đạo Tư tôi mù quáng tự đại, không nên đắc tội với người Hạ Viêm các cậu, tôi xin lỗi vì chuyện lúc trước."

"Thế nhưng bây giờ việc tiêu diệt Điện Giảo nghìn cân treo sợi tóc, tất cả chúng ta hợp tác thì nhất định có thể bắt được súc sinh này, tôi trịnh trọng cầu xin các cậu giúp đỡ tôi một chút!"

Thái độ của câu nói này cũng đủ thành khẩn, có thể thấy Đạo Tư thật sự sọ rồi.

Trong lời nói biểu đạt sự áy náy với Hạ Viêm và hạ mình cầu viện.

Xuất phát từ lập trường quốc tế, bọn người của doanh trại Thần Long có chút do dự.

Tiết Khải Dương hỏi: "Các lão đại, các đàn anh, chúng ta không thể ra tay sao?"

Hai đội viên cũ của doanh trại Thần Long cũng nhìn sang.

Ông Trùng lại đảo mắt coi thường bọn họ.

"Không nghe rõ mệnh lệnh vừa rồi sao?" Bình Xuyên trầm giọng nói.

Vào giờ phút mấu chốt, đám người doanh trại Thần Long có thể không hiểu, thế nhưng người của chiến đội Long Hồn biết rất rõ rằng họ quyết không thể nghi ngờ mệnh lệnh, trừ phi có mệnh lệnh mới, bằng không thì tất cả nhất định phải chấp hành sứ mạnh.

Không thể nghi ngờ dù chỉ một chút.

Tất cả mọi người vừa nghe xong thì khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo như cũ.

Trương Thiên cũng không trách tội, chỉ quay về phía Đạo Tư cười nói: "Đội trưởng Đạo Tư, vậy là đúng rồi, nếu như cầu xin người khác ít nhất phải có thái độ này mới được!"

"Phù!" Đạo Tư thở phào nhẹ nhõm, cả người nhẹ nhõm không ít.

Chỉ cần bọn Trương Thiên tham gia, Đạo Tư rất tự tin có thể tiêu diệt được Điện Giảo.

Đạo Tư hô: "Cùng lên đi!"

Thế nhưng bọn Trương Thiên vẫn không di chuyển, căn bản không có ý ra tay giúp đỡ.

Trương Thiên cười thành tiếng rồi nói: "Ồ, đội trưởng Đạo Tư, có phải anh có hiểu lầm gì không?"

"Tôi chỉ nói với anh rằng cách thức và thái độ cầu xin người khác của anh đúng rồi, thế nhưng tôi cũng không nói chúng tôi sẽ nhận mà? Càng không có nói giúp anh nữa?"

Chuyện này?