Cuồng Tế Vô Song

Chương 408: Áp chế



Trương Thiên không nhìn Vũ Viêm, quát một câu: “Cút!”

Quay đầu nhìn về phía cung chủ Sơ Âm nói: “Cô thích đi theo thì cứ đi theo, giống như sợ người ta nuốt lời vậy.”

Sau đó, Trương Thiên dẫn theo Tô Mộc Phong rời khỏi đại điện.

Cung chủ Sơ Âm thật sự đi theo sau, khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, dù sao cũng muốn chắc chắn Trương Thiên luôn ở trong tầm mắt của cô ta.

Tô Mộc Phong liên tục ngoái đầu nhìn cung chủ phía sau, nhíu mày hướng về phía Trương Thiên: “Lão đại, anh thật sự không cảm thấy có lỗi với chị dâu sao?”

“Nhưng cũng không thể trách anh được, là một người đàn ông chắc là cũng không nhịn được, cung chủ Sơ Âm này lại xinh đẹp như thế, tựa như tiên nữ vậy.”

Trương Thiên nheo mắt, phóng ra ánh mắt giết người: “Đừng có nói linh tinh, tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì hết…”

“Lão đại, người ta cũng tìm đến tận cửa rồi, buổi tối còn nói muốn cùng anh đi ngủ!” Tô Mộc Phong nhíu mày, nhỏ giọng thầm thì: “Đã như thế rồi, lão đại, anh vẫn chưa chịu thừa nhận à?”

Trương Thiên lạnh giọng nói: “Thật sự chẳng có gì hét, tôi nói cho cậu biết, cung chủ này đầu óc không được tốt…”

Đột nhiên Trương Thiên cảm thấy sau lưng mình có chút rét lạnh, quên mất, người ở sau lưng là một người đã đạt cảnh giới cấp siêu thần, thính giác chắc chắn cũng rất nhạy bén.

Sau khi Trương Thiên ý thức được điều này, mới hạ giọng nói nhỏ vào tai Tô Mộc Phong chuyện cung chủ ép anh dẫn đi làm siêu âm B.

“Á đù, lão đại!” Tô Mộc Phong một mặt kinh ngạc, há hốc mồm: “Người ta đều nói đi siêu âm B là muốn xem con, anh lại còn nói không có gì cả?”

“Chậc chậc chậc, lão đại, anh thay đổi rồi, trước đó anh không phải như thế này…”

Trương Thiên: “…”

CMN, Trương Thiên biểu thị không muốn tiếp tục giải thích với bất kì ai về chuyện này nữa!

“Đừng nói mấy chuyện này nữa, nói tôi nghe một chút ngày hôm qua rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?” Trương Thiên nghiêm túc: “Đường đường là đại ma nhập đạo tu ma, thế mà lại bị mấy tên cường giả cấp siêu thần đánh bại?”

“Nói ra thực sự là xấu hổ chết người, đoán chừng cậu chính là sự sỉ nhục trong giới tu ma.”

Nói đến chuyện ngày hôm qua, Tô Mộc Phong sững sờ!

Tô Mộc Phong trầm ngâm suy nghĩ, mím môi xin lỗi: “Lão đại, thật sự xin lỗi, ngay cả một suất trong cuộc thi đoạt lệnh Hào Long em cũng không giành được!”

“Nhiệm vụ thất bại…”

Trương Thiên lắc đầu: “Tôi không hề để ý đến việc này một chút nào cả, tôi vẫn muốn biết biểu hiện hôm qua của cậu…”

“Đối phó với mấy cường giả cấp siêu thần, không đến mức khiến cậu phải xuất ra toàn bộ linh lực, sẽ kiệt sức..”

“Chẳng lẽ trong quá trình tu luyện tu ma có vấn đề gì sao?”

Tô Mộc Phong lắc đầu, dùng giọng khẳng định nói: “Không phải vấn đề về tu luyện!”

“Lão đại, vấn đề là ở âm thanh ở núi U Huyền.”

“Âm thanh?” Trương Thiên nghi hoặc.

Tô Mộc Phong gật đầu: “Đúng vậy!”

“Hôm qua khi em đang chiến đấu, núi U Huyền truyền đến một âm thanh như tiếng gió rít gào, nghe thấy âm thanh đó, em không rõ vì sao trong lòng em lại sản sinh ra một loại cảm giác sợ hãi…”

“Thậm chí cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, bị một nguồn sức mạnh vô hình đè ép, gần như có thể làm cho em ngạt thở…”

“Cho nên dẫn đến chuyện cuối cùng không thể chịu đựng được, trực tiếp bất tỉnh.”

Người như thái dương chi quang, ý chí cũng rất mạnh, có thể khiến Tô Mộc Phong đau đớn không chịu nổi, vậy chắc chắn không tầm thường.

Phải biết lúc trước ở thành phố Nam Châu, Tô Mộc Phong đã hứng chịu hàng chục viên đạn bắn nát cánh tay nhưng ý chí của cậu ta vẫn không hề suy sụp.

Có thể tưởng tượng được ngày hôm qua Tô Mộc Phong đã phải chịu đựng thống khổ như nào!

“Chỉ một tiếng gió gào mà lại có thể mang đến tổn thương lớn như vậy sao?” Trương Thiên nhíu mày nói thầm.

Đột nhiên, Trương Thiên giống như tỉnh ngộ, hô lên một tiếng: “Không thể nào…”

“Lão đại, sao vậy?” Tô Mộc Phong nghi ngờ hỏi.

Trương Thiên giải thích: “Đó là một sự áp chế, đúng vậy, áp chế ở giữa đại ma!”

“Là như thế nào?”

“Có khả năng dãy núi U Huyền vẫn còn tồn tại một Huyền Ma, hoặc là thực lực mạnh hơn tu ma…” Trương Thiên mở to hai mắt nói.

Tô Mộc Phong không hiểu: “Lão đại, anh nói gì vậy? Cái gì mà áp chế, cái gì mà Huyền Ma cơ?”

Tô Mộc Phong có thể không biết, ở trong giới tu luyện ma đạo, ở giữa ma và ma chi sẽ có một cấp bậc áp chế.

Điều này cũng tương tự với động vật trong quần thể.

Ví dụ như chó nhà gặp hổ, bị hổ gầm dọa một tiếng, sau này chỉ cần ngửi thấy mùi nước tiểu của hổ thôi cũng đứng ngồi không yên.

Ở trong tu ma cũng tồn tại tình huống này.

Ở trong giới tu tiên cái này người ta gọi là áp chế!

Khi thực lực gần như ngang bằng, sẽ không tồn tại áp chế!

Giống như việc đại ma gặp mấy thứ đại lại như địa ma hay thiên ma, sẽ không dễ dàng bị sợ hãi…

Nhưng đại ma nếu gặp Ma tôn, áp chế cấp đó, đoán chừng sống không quá một cái chớp mắt.

Bây giờ Tô Mộc Phong nói nghe thấy một tiếng gầm thét thì đầu liền đau như bị đè ép, rất có thể là nhận được cấp áp chế cao hơn đại ma.

Trương Thiên trầm giọng giải thích cho Tô Mộc Phong một phen!

“Hóa ra trong tu ma còn có những chuyện như này sao?” Tô Mộc Phong nghe xong, một mặt kinh ngạc.

Trương Thiên gật đầu: “Ừ!”

“Bây giờ điều tôi lo lắng là, núi U Huyền liệu có thật sự tồn tại một Huyền Ma không? Sẽ không phải chứ!”

Trái đất không thích hợp tu luyện ma đạo, làm sao có thể xuất hiện ‘ma’ được chứ?

Nếu thật sự có một Huyền Ma xuất hiện, e rằng nền trái đất văn minh sẽ gặp tai họa..

Nhưng Trương Thiên đột nhiên nhớ lại chuyện mình nhặt được một đống ma đan ở bờ sông Malaya!

“Thật sự tồn tại một Huyền Ma sao?” Trương Thiên lẩm bẩm.

Tô Mộc Phong mở miệng nói: “Lão đại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy? Đi đến núi U Huyền xem xét chẳng phải sẽ rõ sao?”

Trương Thiên lắc đầu: “Không được!”

“Nếu thật sự có một Huyền Ma tồn tại, chúng ta ở trước mặt nó chỉ là một cái cặn bã, ở trên tay nó sống sót không quá vài giây đồng hồ.”

“Cảnh giới Huyền Ma, đã vượt xa thực lực của chúng ta, nghiền nát hai, ba cái cảnh giới lớn!”

Tô Mộc Phong lúc này mới hiểu được kiến thức tu luyện, một cảnh giới lớn đã bị nghiền nát, huống chi là hai, ba cái cảnh giới?

“Xuýt, lão đại!”

“Con quái vật bên trong núi U Huyền đáng sợ quá…”

Trương Thiên nghiêm túc nói: “Theo lý mà nói thì trái đất vốn không thích hợp tu luyện tu ma, sẽ không có loại ma thú như này, nhưng căn cứ theo cảm nhận của cậu, cũng không thể loại bỏ khả năng này được!”

“Trở về chúng ta sẽ tìm hiểu rõ hơn. Tạm thời chúng ta không có thời gian quản, cũng không có thực lực đi quản!”

Tô Mộc Phong gật đầu: “Vâng!”

“Trước hết chúng ta vẫn nên tập trung sức lực vào tổ chức Hừng Đông, Dương Tiêu gần đây gây ra không ít động tĩnh lớn, đến lúc tìm anh ta đòi nợ rồi!” Trương Thiên nghiêm túc.

“Về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lên đường, giải quyết phái Mộ Ảnh trước…”

“Vâng!” Tô Mộc Phong rời đi.

Trương Thiên còn quay đầu nhìn cung chủ một chút, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định dẫn cô ta đến phòng thượng hạng mà Vũ Viêm nói phải chuẩn bị thật tốt.

Không còn cách nào khác phải mang cô ta đến căn phòng mà đám người Vân Môn nói chỉ có một, anh cũng không biết phải sắp xếp chỗ ngủ cho cái người phụ nữ đơn thuần này như thế nào nữa!

Xát!

Trương Thiên đạp đất bay lên, hướng về phía ngọn núi mà Vũ Viêm đã nhắc đến trước đó.

Cung chủ đương nhiên cũng theo sát phía sau!

Mấy phút sau, Trương Thiên đi đến phòng khách sang trọng thượng hạng mà Vũ Viêm nhăc sđến.

Căn phòng này nằm ở trên ngọn núi cao nhất của phái Càn Võ, hơn nữa vị trí cũng rất tốt, xem ra ông già Vũ Viêm này vì tiếp đãi cung chủ Sơ Âm, cũng bỏ ra chút tâm tư.

Nhưng khi Trương Thiên dẫn cung chủ lên đến đỉnh núi, anh chỉ nói một từ: “CMN!”