Cuồng Tế Vô Song

Chương 414: Cung chủ nhà quê!



Cuối cùng cả khuôn mặt của cung chủ đã lộ ra!

Cách màn hình điện thoại Trương Thiên cũng có chút ngây người: “Khuôn mặt này...”

Anh không khỏi nuốt nước bọt, tiếng ‘ừng ực’ chuyển động trong yết hầu.

Da thịt trắng nõn, khuôn mặt quả dưa, còn có một chút má phính trẻ con, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, môi đỏ mọng khẽ nhếch, mũi cao thẳng khẽ động...

Quả thực là cực phẩm trong nhân gian, khuôn mặt này của cung chủ thỏa mãn tất cả tưởng tượng của đàn ông!

Trương Thiên không khỏi nghiên đầu một chút, lướt qua màn hình đánh giá cung chủ.

Mắt hạnh chớp nhẹ, sợi tóc lay động ở trước mắt, thật sự là thật đẹp.

Cung chủ nheo mắt lại nhìn Trương Thiên, thúc giục: “Xong chưa?”

“Ờ! Chờ chút...” Trương Thiên lấy lại tinh thần.

Tách tách tách...

Một bức ảnh chụp chính mặt của cung chủ đã được lưu trong điện thoại của Trương Thiên, Trương Thiên ngừng lại, nói: “Tốt lắm!”

Cung chủ lập tức đeo lại khăn che mặt.

Trương Thiên tìm được người liên hệ, gửi cho Tần Quảng Nghĩa bức ảnh vừa rồi cung chủ lộ khăn che mặt với vẻ mặt tức giận.

Trương Thiên muốn để một mình ngồi máy bay, cần bề ngoài là được, cũng không cần nhìn toàn bộ mặt.

Để cho cung chủ bỏ khăn che mặt xuống, thật ra là đang đùa cô, tiện thể ngắm chính diện!

Sau khi Trương Thiên gửi tin nhắn, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Quảng Nghĩa: “Chỗ tôi có một người bạn cùng đi đến Thành phố Cao Lương khu vực Đài Hải, cô ấy không có thông tin thân phận, ông tạm thời cấp cho cô ấy một danh hiệu ngành đặc thù đi!”

“Được, tôi lập tức đi sắp xếp!”

Hiện tại Tần Quảng Nghĩa rất khẩn trương, gửi gắm tất cả hy vọng trên người Trương Thiên.

Ông xem xong tin nhắn, sau đó cầm theo điện thoại đi sắp xếp

Sau khi cúp máy, Trương Thiên tìm một chỗ ngồi xuống.

Cung chủ nhíu mày: “Không phải anh nói muốn đi mua vé cho bổn cung sao?”

“Sao còn chưa đi? Vẫn ngồi đây làm gì”

Trương Thiên nhắm mắt: “Chờ đi đã, sẽ có người sắp xếp ổn thỏa.”

Cung chủ giận dữ: “...”

Mình vất vả như vậy đi tìm người ta đều nói không được, Trương Thiên một câu nói chờ là được?

Cung chủ không tin, cảm giác Trương Thiên đang nói bậy!

“Không phải anh nói rất khẩn cấp sao?”

Trương Thiên thần sắc u ám, gật đầu: “Ừm!”

Cung chủ lạnh giọng: “Vậy ngươi chờ có thể bắt được vé máy bay? Còn không bằng dựa vào bản cung...”

Cảm giác cung chủ có vẻ vẫn muốn đi mở một đường máu, tìm người lấy vé máy bay.

Đột nhiên, trong đám đông có năm sáu người đang vội vàng đi về phía bọn họ.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây đi đầu, thở không ra hơi, nói: “Xin hỏi ông chính là ông Trương Thiên?”

Trương Thiên mở mắt, đứng lên, câu đầu tiên nói với cung chủ: “Cô xem, ngồi chờ liền có thể lấy được vé máy bay, có tốt hơn so với cách của cô không?”

Cung chủ nghi hoặc, sao có thể chứ?

Trương Thiên lại chuyển hướng sang người đàn ông, nói: “Ta chính là Trương Thiên, vé máy bay thông hành có rồi à?”

Người đàn ông trung niên mặc đồ tây khép nép tự giới thiệu: “Xin chào ông Trương, tôi là tổng giám đốc hãng hàng không phía Tây, tôi đã nhận được mệnh lệnh, đặc biệt đến đây đón hai vị.”

“Ông Trương, hai người không cần phải có vé máy bay gì cả, chúng tôi đã thu xếp chuyến bay cho ông rồi, chỉ cần bây giờ hai người lên máy bay, chuyến bay lập tức cất cánh.”

Trương Thiên cũng không từ chối, chắc chắn là Tần Quảng Nghĩa vừa rồi đã sắp xếp: “Vậy đi thôi!”

Hiện tại tính mạng của Tần Lương đang nguy cấp, điều động một chuyến bay cũng không đáng kể chút nào.

Tổng giám đốc hãng hàng không phía Tây đi theo bên cạnh Trương Thiên, khúm núm dẫn đường.

Cung chủ còn thất thần ở đó, cô cảm giác người ta đối xử với Trương Thiên quá khác với mình...

Mình không làm nổi thứ gì ở đó, ngoại trừ gây rối sân bay!

Nhưng Trương Thiên chỉ cần chờ liền có người đến sắp xếp cho.

Nội tâm nhỏ bé của cung chủ có chút cảm giác thất bbaij.

Trương Thiên quay đầu lại: “Cung chủ, cô không định đi hả?”

Ánh mắt cung chủ dừng lại một chút, trở về trạng thái lạnh lùng, đi đến bên cạnh.

Tất cả mọi người cảm thấy không khí có chút kì lạ.

Tổng giám đốc hãng hàng không phía Tây buông lỏng tay, nói: “Vị này cũng là cô Sơ Âm cùng ngành sao…? Tần đại… À… Lệnh cấp trên cũng có căn dặn qua rồi!”

“Hai vị theo tôi sang bên đường VIP riêng này!”

Cung chủ liếc mắt nhìn một chút, cao ngạo bước ra ngoài.

Hẳn là vẫn đang duy trì phong thái người đứng đầu giáo phái.

Trương Thiên cảm thấy buồn cười, cũng không vạch trần!

Chỉ là một lát sau, cung chủ liền không thể cố kiềm được nữa, bởi vì cô nhìn thấy máy bay ‘to như vậy’, trong lòng có chút chấn động.

Cung chủ nhìn chăm chú nhìn máy bay ngoài cửa sổ, quay đầu lại ánh mắt trừng lớn nhìn Trương Thiên, ánh mắt giống như tràn ngập mong đợi.

“Đó là cái gì? Hình như là xe!”

“Cỗ máy lớn quá!”

Cả người giống như người mới lên phố, tràn ngập mong chờ với những sự vật mới mẻ.

Trương Thiên hiểu cung chủ, biết cô nàng quê mùa lạc hậu...

Nhưng đám người tổng giám đốc hãng hàng không phía Tây có chút ngượng ngùng.

Phía trước kia rõ ràng là máy bay mà? Sao hai người được xưng là người trong ngành tuyệt mật lại có chút vấn đề như vậy?

Chẳng lẽ đang thử thách mình ư?

Tổng giám đốc hãng hàng không phía Tây lúng túng cười chê: “Cô Sơ thật biết đùa, lại còn so sánh máy bay thành xe ô tô, thật sự là tuyệt diệu!”

“Tôi khâm phục trí thông minh hiểu biết của cung chủ...”

“Nhưng tôi vẫn phải giới thiệu một chút cho cô Sơ Âm, kia là máy bay chở khách loại nhỏ nhất của công ty chúng tôi!”

Được rồi, Trương Thiên nhìn ra tên tổng giám đốc này tuyệt đối là loại người xu nịnh, trong lòng cười trộm.

Cung chủ sắc mặt khó coi, trong lòng nói thầm: “Hóa ra kia chính là máy bay!”

Bản thân thật sự chưa từng nhìn qua, vẫn là loại nhỏ nhất...

Cung chủ tiếp tục hồi phục một chút tâm tình của mình: “Ừm, bản cung biết!”

Hai hàng lông mày của Trương Thiên nhếch lên: “Ồ? Còn biết cơ? Ha ha ha!”

Cuối cùng hai người ngồi máy bay chở khách lớn hơn!

Những người đến sớm đã lên máy bay, còn hành khách chưa đến thì chỉ có thể đợi chuyến bay sau.

Chuyến bay này cả khoang hạng nhất đều để trống cho Trương Thiên bọn họ.

Trương Thiên im lặng ngồi xuống nghỉ ngơi!

Chuẩn bị đầy đủ chuyện đối phó ở thành phố Cao Lương...

Cung chủ vốn dĩ vẫn đang duy trì dáng vẻ lạnh như băng, ngồi ở bên cạnh Trương Thiên.

Nhưng qua một một lâu, cô liền bắt đầu đứng lên nhìn các thứ xung quanh!

Khoang hạng nhất xa hoa này, ghế dựa thoải mái, còn có quang cảnh tầng mây khi máy bay cất cánh!

Cung chủ chưa từng tiếp xúc qua tất cả những thứ này, nháy mắt hóa thân thành đứa trẻ tò mò.

Nhưng e ngại thể diện của cung chủ, cô lại không thích thể hiện ra cho Trương Thiên xem...

Muốn nói lại thôi!

Trương Thiên mỉm cười: “Muốn hỏi cái gì thì cô cứ hỏi, chắc hẳn cô cũng chưa ngồi máy bay bao giờ!”

Cung chủ vốn đang có rất nhiều vấn đề, nhưng nghe Trương Thiên nói như vậy, giống như cho rằng mình mình chẳng hiểu cái gì.

Hình như ở thành phố Trương Thiên biểu hiện quá tốt, chuyện gì cũng tốt hơn mình, cô đố kỵ!

Cô không tin Trương Thiên cái gì cũng tốt hơn mình, nội tâm nhỏ bé của mình đều có so sánh.

Muốn để cô hỏi mà lại cung chủ không mở miệng.

Cung chủ ngược lại cười châm biếng, nói: “Chờ bản cung tới thành phố Cao Lương rồi, đệ tử của bản cung nhất định sẽ tiếp đãi tốt, cho anh nhìn thấy được huy hoàng của phái Di Âm, đến lúc đó xem anh có gì mà đắc ý.”