Cuồng Tế Vô Song

Chương 445: Không thèm đâu!



“Anh…” Cung chủ khẽ nhíu mày, sắc mặt khó coi.

Mọi người nhìn mà kinh hồn bạt vía, không có ai dám khuyên nhủ.

“A…”

Lúc này, giáo sư Mạc kêu lên một tiếng đau đớn không dứt, xem ra một cái tát của cung chủ có chút nghiêm trọng.

Viện trưởng và y ta đều ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: “Lão Mạc, ông sao rồi, cảm thấy thế nào?”

“Giáo sư Mạc, ông không sao chứ!” Hai nữ y tá khóc lóc.

Một người bình thường, lại còn là một người cao tuổi bình thường, làm sao có thể chịu nổi một cái tát của cường giả cấp siêu thần chứ!”

Mặc dù cung chủ đã thu liễm, nhưng chắc chắn vẫn lãnh đủ.

Trương Thiên vừa mới nói cung chủ một câu, lúc này mới thấy rõ ánh mắt cung chủ như lóe lên.

Nhưng bên này giáo sư Mạc cũng đã bị chịu tội…

Trương Thiên cắn răng: “Haiz!”

“Châu Vũ, cậu và viện trưởng đi tìm một nữ bác sĩ siêu âm đến đây!”

Châu Vũ: “Vâng, thưa anh Thiên!”

Tiếp đó, Trương Thiên không thèm để ý cũng chủ nữa, liền đi đến ngồi xổm bên cạnh giáo sư Mạc.

Cung chủ nhìn thấu bóng dáng của Trương Thiên, cô cảm thấy hình như Trương Thiên đang oán hận mình, trong lòng có cảm giác đau đớn loạn nhịp, không ngừng lặp lại: “Bản cung đâu có quái đản khác người?”

Trương Thiên nói với viện trưởng: “Viện trưởng Đường, phiền ông tìm giúp tôi một bác sĩ nữ đến đây, giáo sư Mạc cứ giao cho tôi là được!”

Viện trưởng Đường gấp gáp: “Hay là chúng ta đưa lão Mạc đến khoa ngoại trước, rồi tôi đi tìm bác sĩ cho Thiên gia?”

Ông ta không hề biêt Trương Thiên có khả năng cứu người, giáo sư Mạc trước mắt đang trong trạng thái nửa sống nửa chết!

Trương Thiên lắc đầu nói: “Không cần lo lắng, giáo sư Mạc sẽ không có chuyện gì đâu, ông cứ đi cùng Châu Vũ tìm bác sĩ là được.”

Viện trưởng Đường không dám thô lỗ, người trước mặt này chính là Thiên gia đó…

“Được, Thiên gia!”

Viện trưởng Đường chỉ có thể đi cùng Châu Vũ.

Sau khi viện trưởng đi, Trương Thiên mới nhìn thẳng mặt của giáo sư Mạc, vết sưng này giống như chân giò lợn lớn, ngũ quan của người cũng không biết đi đâu rồi.

Người phụ nữ này có độc à, chỉ là nhắc nhở cở quần áo thôi mà đã như vậy rồi, nếu như cởi thật thì không phải chết sao?

Quá hung dữ!

Triệu Chí Hổ đứng bên cạnh nhìn, cũng nơm nớp lo sợ, công chúa này thật sự là cường giả cấp siêu thần…

Trương Thiên nâng mặt lợn, thổi mấy hơi liên tiếp.

Cuối cùng anh an ủi nói: “Giáo sư Mạc, ông đừng lo lắng, lập tức sẽ khỏi thôi…”

“A a a!” Giáo sư Mạc ấp úng không biết đang nói cái gì.

Triệu Chí Hổ gãi đầu: “Như này cũng quá thảm rồi!”

Trương Thiên nói với y tá bên cạnh: “Cô lấy cho tôi cốc nước.”

“Vâng, thưa Thiên gia…” Y tá vội vàng đi lấy nước.

Trương Thiên trực tiếp lấy ra một viên đan dược nhỏ màu đen từ trong nhẫn của mình, đây là tiên dược cơ bản, có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu, tăng cường gân cốt, thông kinh mạch.

Thứ đồ tốt như vậy dùng cho cơ thể người bình thường thì hiệu quả cực kỳ tốt, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, đan dược này nhất định sẽ khiến giáo sư Mạc trẻ ra vài tuổi.

Trương Thiên chủ yếu vẫn lo lắng cung chủ đánh người ta nội thương, nếu như trong não bị di chứng thì sẽ rất phiền phức.

Nếu đã như vậy, cho giáo sư Mạc một viên tiên đan, cũng coi như là cơ duyên của giáo sư Mạc đi!

Hai cô y tá trưởng nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Thiên gia, thứ này có ích không? Hay là cứ đưa giáo sư Mạc đi khám  chữa bệnh đi!”

Triệu Chí Hổ cũng khuyên nhủ: “Thiên gia, hay là nghe họ đi?”

Cung chủ cũng ngẩn ngơ ở một bên, nhìn một chút, trong lòng bắt đầu này nảy sinh chút áy náy: “Nhưng trước đó cũng không biết khám bệnh sẽ cởi quần áo, làm sao có thể trách bản cung được!”

Trương Thiên lắc đầu với bọn họ, cho uống đan dược với nước, nghiêm túc nói: “Đợi một lát nữa sẽ ổn thôi!”

Sau đó, Trương Thiên lấy ra kim bạch, lại cắm mấy kim vào giáo sư Mạc.

Lúc này, cùng với tiên đan dược đã ngấm vào, khuôn mặt sưng vù của giáo sư Mạc biến mất nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đồng thời, nước da trắng bệch trên mặt giáo sư Mạc cũng bắt đầu hồng hào trở lại, hô hấp cũng dần trở nên mượt mà hơn.

Giáo sư Mạc cảm thấy đau đớn trên người dần dần biến mất, toàn người cảm thấy rất thoải mái, giống như trở nên có sức sống hơn, điều này đã nhiều năm chưa cảm nhận được.

Ông dần dần mở mắt…

Mọi người đếu cảm thán: “Tỉnh rồi!”

Các y tá cảm thán hỏi: “Giáo sự Mạc, ông không sao rồi.”

Trương Thiên nở một nụ cười nhẹ: “Giáo sư Mạc, ông cảm thấy sao rồi?”

Giáo sư Mạc kích động nói: “A, cảm giác thật là lạ...”

“Tôi cảm thấy mình không những không chịu đau đớn, hiện giờ toàn thân còn tràn đầy sức lực, giống như trẻ ra vài tuổi.”

“Đây là?”

Các y tá vui vẻ giải thích: “Vừa nãy Thiên gia đã châm cứu cô ông, đồng thời cho ông uống một chút uống thuốc”.

Ánh mắt giáo sư Mạc cảm kích.

Trương Thiên an ủi: “Không sao là tốt, chỉ cần dùng một viên đan dược hảo hạng thì sẽ tốt cho sức khỏe.”

Nhắc đến đan dược, giáo sư Mạc càng phấn khích hơn, ông đã từng nghe nói đến thứ này trong giới y học, chắc hẳn đây là loại đan dược tốt có thể khiến ông nhanh chóng cảm thấy khỏe hơn.

Hơn nữa là Thiên gia ra tay, chắc chắn là thứ đồ quý hiếm.

Giáo sư Mạc kích động đội ơn: “Thiên gia, cậu còn cho ông gia này dùng một viên đan dược sao? Chẳng trách hiện giờ tôi cảm thấy cơ thể khỏe hơn!”

“Thứ đồ tốt như vậy, nhận lấy thật hổ thẹn!”

Trương Thiên nhẹ giọng giải thích: “ Giáo sư Mạc không cần để ý, vốn dĩ vì bạn của tôi mà ông bị xúc phạm, là tôi suy nghĩ không chu toàn…”

“Viên đan dược là coi như là Trương Thiên tôi đền cho ông, cũng mong giáo sư Mạc chấp nhận!

Đan dược cũng đã nuốt xuống rồi, giáo sư Mạc không hề thiệt thòi, ngược lại còn có lãi!

Đương nhiên chấp nhận!

Thái độ của mọi người đối với Trương Thiên đã lên một tầm cao mới.

Hai cô nữ y tá còn thì thầm: “Thiên gia quả nhiên là thần tượng của thành phố Thiên Hải!”

“Sức mạnh của Thiên gia quả nhiên lớn, trông trẻ lại đẹp trai, y thuật cao siêu, quan trọng nhất vẫn là khiêm tốn…”

“Sức hấp dẫn của Thiên gia lớn quá!”

Giáo sư Mạc: “Tôi thật sự cảm ơn Thiên gia!”

Nhìn thấy giáo sư Mạc cũng đã lượng thứ rồi, Trương Thiên thản nhiên quay đầu nhìn về hướng cung chủ.

Cung chủ vẫn đang nhìn chằm chằm Trương Thiên, lúc này mới tìm cái cớ ngoảnh mặt đi, méo miệng...

Trong lúc Trương Thiên cứu giáo sư Mạc, viện trưởng Đường và Châu Vũ cũng đã gọi một nữ bác sĩ.

Viện trưởng Đường đi vào, nhìn thấy giáo sư Mạc vừa rồi bị sưng thành đầu lợn, nhưng giờ ông hoàn toàn không sao, thậm chí tóc bạc trên đầu cũng ít đi rất nhiều.

Ông nhíu mày nghi ngờ: “Lão Mạc, ông đây là? Đều tốt chứ?”

Giáo sư Mạc gật đầu: “Đều dựa vào Thiên gia ra tay cứu giúp tôi, đã không sao rồi.”

“Thiên gia còn biết cứu người?” Viện trưởng Đường kinh ngạc.

Ở thành phố Thiên Hải chỉ nghe qua Thiên gia là thương nhân, hơn nữa còn có bảo mật, chí ít biết dùng trí não, không ngờ nhân vật như vậy còn có cả thành tựu về mặt y học?

Châu Vũ không hề cảm thấy kỳ lạ về tất cả chuyện này, thậm chí cậu ta còn cảm thấy rằng nghề nghiệp chính của Trương Thiên là cải tử hoàn sinh mới đúng, dù sao lần đầu gặp mặt cũng là vì cứu người.

Châu Vũ giải thích cho viện trưởng mới trấn áp kinh ngạc của họ.

Trương Thiên nhìn hai người: “Bác sĩ mời tới rồi sao? Chúng ta không cần trì hoãn nữa đâu!”

Đối với Trương Thiên mà nói, thời gian quả thực là một thứ quý giá.

Mọi người gật đầu, viện trưởng gọi: “Tiểu Lan, khám bệnh cho cô Sơ Âm xin nhờ cô!”

Lúc này, một bác sĩ siêu âm tầm 30 tuổi bước ra phía sau họ, vừa nãy viện trưởng đã giải thích cho cô ấy cung chủ muốn kiểm tra tình trạng của đứa trẻ: “Được rồi, viện trưởng!”

Bác sĩ Lan tiếp tục vào phòng khám bệnh với hai y tá vừa rồi.

Trương Thiên quay đầu nhìn cung chủ, lúc này cung chủ còn đang rối rắm chuyện Trương Thiên nói trì hoãn thời gian, trong lòng thầm nghĩ: “Anh bắt đầu phiền chán bản cung chứ gì, muốn mau chóng đưa bản cung về sao?”

Trương Thiên cắt đứt trầm tư của cung chủ, nhẹ giọng nói: “Đây là bác sĩ nữ, cung chủ vừa lòng chưa?”

Cung chủ nhìn thẳng Trương Thiên, không có đáp lại, liền đi thẳng về phía trước...

Nhưng đi được mấy bước, cung chủ lại dừng lại, quay đầu nói với Trương Thiên: “Tôi muốn anh vào trong!”

“Tôi?” Trương Thiên nhíu mày.

Thế này còn chưa đủ ầm ĩ sao?

Cung chủ lạnh giọng nói: “Bác sĩ vừa rồi, kiểm tra này nói tốt nhất hai người nên cùng nhau đi… càng biết rõ hơn tình hình!”

“Hơn nữa… hơn nữa nếu muốn bản cung vén quần áo lên, anh phải… tốt nhất là ở đó…”

Rõ ràng người giáo sư Mạc nói là hai người phụ nữ!

Nhưng Trương Thiên tôi không phải, cũng không cần thiết…. Truyện Mạt Thế

Lý do thứ nhất thì thôi bỏ đi, vậy lý do thứ hai là gì? Đây là quy tắc gì thế?

Trương Thiên lạnh giọng: “tại sao tôi ở đấy mới tốt nhất?”

Ông đây là người có vợ rồi, hơn nữa ngộ nhỡ nếu cung chủ cô cởi quần áo, tôi thấy cái gì không chính đáng, cô sẽ không làm phiền tôi chứ?

Bị hỏi ngược lại, mặt cung chủ không nén được giận, có mấy lời cô cũng không nói nổi,

Cung chủ cuối cùng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không hy vọng lát nữa xảy ra chuyện sai sót gì bản cung lại phá chỗ này, vậy thì ở đây chờ!”

Mọi người nghe xong lần lượt hít hơi lạnh, sự kinh khiếp của cung chủ vừa nãy mọi người đều đã nhìn thấy rồi.”

Châu Vũ: “Lão đại, hai anh cứ đi xem một chút đi.”

Triệu Chí Hổ: “Thiên gia, khám bệnh thôi mà, rất nhanh thôi…”

Trương Thiên xấu hổ toát mồ hôi, ngày hôm nay ai cũng đắc tội rồi.

Cố gắng đưa cô đi khám bệnh cũng không phiền phức như vậy…

Trương Thiên vỗ mặt, liền đi vào.

Đầu cung chủ cô bị ngấm nước à? Không muốn cởi thì để tôi nhìn làm gì? Tôi không thèm đâu!”