Cuồng Tế Vô Song

Chương 447: Tôi sẽ trị liệu!



Bác sĩ Tiểu Lan nói đến đoạn vật lý trị liệu thì hơi ngừng lại một lát, vẻ mặt có chút kì quặc…

Cung chủ hỏi: “Bác sĩ, là phương pháp gì, bản cung làm theo là được.”

Trương Thiên nhíu mày: “Ý của bác sĩ Tiểu Lan là?”

Bác sĩ Tiểu Lan nói: “Thiên gia, vậy tôi sẽ nói thẳng vậy, kỳ thật chỉ cần cô Sơ Âm làm việc mà cô ấy thích làm nhiều hơn một chút, thì sẽ không sao nữa rồi.”

“Như thế thì có thể mở lòng, còn có thể bảo đảm tinh thần và thể xác cùng khỏe mạnh, kích thích nội tiết tố tiết ra nhiều hơn…”

“Quan trọng nhất là khai thông vật lý, giúp ống X mở ra!”

“Thiên gia, ý của tôi nói, anh có hiểu không?”

Trương Thiên mỉm cười: “Lúc đầu thì cũng không hiểu lắm, đương nhiên bác sĩ Tiểu Lan đã nói đến đây, thì tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu rồi.”

Cung chủ nghi hoặc bổ sung: “Cái này thì có gì khó hiểu, không phải bảo bản cung suy nghĩ thoáng ra một chút, ít u uất thì bệnh tình có thể thuyên giảm rồi sao…”

Trương Thiên lắc đầu cười nhạt: “Xem ra cô thật sự không hiểu.”

Bác sĩ Tiểu Lan và y tá cũng cười trộm: “Cô Sơ Âm, cô có thể nghe theo sự hướng dẫn của Thiên gia, tôi tin anh ấy biết cách làm sao để giúp cô.”

Cung chủ nửa hiểu nửa không: “Tôi nói không đúng sao?”

Trương Thiên bổ sung: “Phương pháp trị liệu mà bác sĩ nói, là cần hai người thực hiện.”

Bác sĩ Tiểu Lan và những y tá khác mỉm cười gật đầu: “Thiên gia nói đúng, nếu cô Sơ Âm không biết, tôi nghĩ Thiên gia nhất định sẽ giúp cô.”

Cung chủ nhíu mày, hừ một tiếng nói: “Vậy Trương Thiên, anh giúp tôi đi.”

Trương Thiên không nhìn: “…”

“Loại phương pháp trị liệu này có thể tùy ý giúp người được hay sao?”

“Bác sĩ Tiểu Lan, còn phương pháp nào khác không?” Trương Thiên hỏi.

Bác sĩ Tiểu Lan nhíu mày: “Loại tình huống này, tôi thật sự không đề nghị phương pháp trị liệu khác.”

“Phương pháp trị liệu khác là phẫu thuật cắt bỏ tầng nguyên sinh thái, nhưng vẫn còn hẹp như vậy, nếu làm phẫu thuật, thì đồng nghĩa với việc sẽ phá rách…Hơn nữa còn phải tiêm thêm chất kích thích nội tiết tố sản sinh.”

“Thật ra thì tầng nguyên sinh thái này, tại sao Thiên gia lại không sử dụng phương pháp trị liệu tốt nhất chứ? Hơn nữa cô Sơ Âm cũng đồng ý để anh chữa trị mà.”

“Anh không muốn chữa trị cho bản cung?” Ánh mắt cung chủ đầy ưu sầu, chắc là anh ta oán phiền bản cung, vốn dĩ anh ta và bản cung cũng không có…tình nghĩa gì cả.

Trương Thiên mặt lạnh: “Chuyện này không phải là vấn đề đồng ý hay không, mà là…”

“Mà là cái gì?”

“Cái này…”

Bác sĩ Tiểu Lan cảm thấy chuyện này là việc riêng của hai người bọn họ, không tiện khuyên bảo.

Trương Thiên hít sâu một hơi: “Thôi bỏ đi, trở về tôi nghĩ cách khác.”

Bác sĩ Tiểu Lan nở một nụ cười nhạt: “Như Thiên gia là tốt nhất.”

Ánh mắt của cung chủ nghiêm túc, trên mặt mang theo chút ý cười: “Vậy anh đồng ý chữa trị cho bản cung rồi?”

Dường như rất hy vọng ỷ lại vào Trương Thiên, nhưng cô không biết cái biện pháp trị liệu ấy nghĩa là gì, nếu không khẳng định sẽ không mặt dày mày dạn như này!

Chuyện chữa trị này đối với Trương Thiên mà nói cũng chẳng phải là việc khó khăn gì…

Trương Thiên không trực tiếp trả lời cung chủ, mà thay vào đó hỏi: “Bác sĩ Tiểu Lan, vậy cô ấy còn có vấn đề gì khác nữa không?”

Bác sĩ Tiểu Lan lắc đầu: “Các chỗ khác đều rất khỏe mạnh.”

Ngoại trừ việc cung chủ sắp thành một người vô sinh ra, thì cung chủ là một người tu luyện, sức khỏe vẫn được duy trì rất tốt.

Trương Thiên hít sâu một hơi: “Vậy thì tốt, tôi biết rồi…”

Nói xong, Trương Thiên muốn xoay người đi ra ngoài.

Cung chủ lớn tiếng gọi anh lại: “Trương Thiên, giờ anh muốn đi sao?”

Ngữ điệu cùng giọng nói, như sợ Trương Thiên trốn vậy.

Trương Thiên nhíu mày: “Cô đã làm kiểm tra xong rồi, không để tôi đi ra ngoài, chẳng lẽ muốn tôi ở đây nhìn cô mặc quần áo à?”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cái eo thon gọn của cung chủ…

Cung chủ cũng nhìn lại mình một chút, cái này không nhìn thì thôi, như thế nào mà lại hở nhiều vậy?

“A…”

Bác sĩ Tiểu Lan: “Thiên gia, anh vẫn là nên đi ra ngoài trước đi.”

Trương Thiên nhún vai, đi ra ngoài cửa.

Đám người Châu Vũ lập tức xúm lại vây quanh: “Anh Thiên, sao lâu thế?”

Triệu Chí Hổ: “Cung chủ không có vấn đề gì chứ?”

“Đứa bé không có chuyện gì hết chứ?”

Viện trưởng Đường cùng mấy người khác cũng xúm lại…

“Không có vấn đề gì lớn cả, không có đứa bé nào hết.” Trương Thiên cười nói.

Có một đứa bé, căn bản chỉ là do cung chủ tự mình lo nghĩ mà thôi…

Mình còn đoán sao cứ nghi ngờ suy nghĩ, còn nhất định phải nóng lòng đi làm siêu âm B, hóa ra là ‘bà dì’ đã lâu không thấy ghé thăm, thật không ngờ không phải là do mang thai, mà là do phái Di Âm quá lâu không làm chuyện phòng thê, sắp trở thành người vô sinh rồi.

Bây giờ muốn phá…

Trương Thiên nói với mọi người: “Giải tán đi.”

“Châu Vũ, sắp xếp một cái xe chuẩn bị trở về…”

“Vâng, anh Thiên.” Châu Vũ đáp.

Lúc này cung chủ vừa khéo đi ra, nhưng cô đã khôi phục sự lạnh lùng như lúc ban đầu, không nói thêm với mọi người câu gì, nhưng khi mọi người nhìn thấy cung chủ đều rùng mình một cái!

Quay vào trong xe, bầu không khí càng lúng túng!

Trương Thiên không còn đùa giỡn như lúc trước nữa mà đã an tĩnh trở lại, khiến người khác cảm thấy áp lực rất lớn…

Cung chủ cho rằng là do vừa rồi mình đã ra tay đả thương người của Trương Thiên, cho nên anh đang rất oán phiền mình!

Cung chủ nhịn một hồi lâu quyết định vẫn là nên nói ra, lạnh giọng mở miệng: “Chuyện này hôm nay đúng là bản cung có chút quá đáng, nhưng tổ tiên phái Di Âm đã dạy, không được để cho đàn ông nhìn trộm.”

“Cho nên bản cung mới ra tay…”

Trương Thiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, không cần phải nói nhiều làm gì.”

“Nếu đàn ông không được nhìn trộm cung chủ, vậy tại sao cung chủ lại muốn kéo tôi đi vào?”

Cung chủ nhíu mày: “Anh…anh khác!”

Trương Thiên hừ lạnh nói: “Nói như thế, là cung chủ không xem tôi là đàn ông?”

“Bản cung…bản cung không cần phải giải thích với anh!” Cung chủ nói không lại Trương Thiên, nhưng trong lòng của cô có nỗi khổ tâm.

Trương Thiên nhún vai, không hỏi lại cũng chẳng nói gì thêm.

Một lát sau, cung chủ nói tiếp: “Chuyện chữa trị chỉ có anh nghe hiểu ý của bác sĩ, lần này…Anh giúp bản cung chữa trị, coi như bản cung thiếu anh một ân huệ, sau khi chữa trị xong, bản cung tự khắc sẽ rời đi, không làm phiền anh nữa.”

Trương Thiên sặc nước miếng…

Chính là sợ sau khi chữa trị xong, cung chủ sẽ càng không buông tha cho tôi đấy!

Trương Thiên thở dài một hơi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn chằm chằm cung chủ, hỏi: “Cung chủ, tôi hỏi cô một chuyện, đời này cô còn tính muốn có con không?”

Cung chủ nhìn Trương Thiên, giống như bị dọa sợ: “Cái này…Bản cung muốn có con hay không thì liên quan gì đến anh?”

Trương Thiên nhẹ giọng nói: “Cái này có liên quan đến chuyện chữa trị, nếu như cô không cần con, thì không cần thiết phải tiến hành trị liệu.”

“Nếu như thế thì cô càng thêm thanh tĩnh để tu luyện, hơn nữa con gái trong phái Di Âm của các cô cũng không tiếp xúc với đàn ông, tôi thấy khả năng cao cô cũng sẽ nghĩ như thế.”

Cung chủ nheo mắt, Trương Thiên hỏi vấn đề này khiến cô không khỏi thấp giọng tự vấn: “Không cần con sẽ không cần phải chữa trị sao?”

Vấn đề này nếu như đặt vào lúc trước, cũng chủ chắc chắn sẽ không cần phải suy tính, nhưng bây giờ, thân phận của chung chủ đã khác.

Cung chủ nhẹ giọng hỏi: “Trương Thiên, anh muốn có con không?”

Trương Thiên kinh ngạc: “Tôi muốn có con thì tôi tự đi tìm bà xã của tôi, cô hỏi tôi làm gì…Bây giờ đang nói chuyện bệnh tình của cô.”

Cung chủ thất thần: “Vậy bản cung…cũng muốn!”

Không biết trong đầu cung chủ đang nghĩ cái quái gì, nhưng cái này có chút ngoài dự kiến của Trương Thiên…

“Một đệ tử của phái Di Âm, vậy mà lại muốn có con?”

“Thật ra bản cung còn có một lý do khác, giống như là bởi vì mắc căn bệnh này khiến bản cung không được thoải mái, dẫn đến việc tu luyện của bản cung mãi bị trì hoãn, đã nhiều năm mà vẫn chưa tiến bộ.”

“Còn có chuyện như vậy sao?”

Trương Thiên buông tay, cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa: “Thôi vậy, đêm nay tôi sẽ chữa trị cho cô.”

Gần đây nhiều việc, chữa trị xong cho cung chủ rồi đưa cô ấy trở về Cửu Châu, sau đó chắc mình phải đi đến Kyoto, xem tình hình của Viêm Hạ sắp tới.

Cung chủ gật đầu một cái, chỉ cần Trương Thiện đồng ý chữa trị cho mình cho được rồi.

“Đêm nay sau khi trị liệu xong, ngay mai tôi sẽ cùng cô quay về Cửu Châu một chuyến, hai ngày nữa tôi có chuyện cần phải làm.” Trương Thiên nhẹ giọng nói.

Cung chủ nhìn Trương Thiên, anh vẫn luôn có thái độ khó chịu khi ở cạnh cô, anh dường như rất không muốn ở cùng với bản cung thêm một phút nào nữa.

Cung chủ lạnh giọng nói: “Được, bản cung cũng muốn trở về.”

Sau khi nói xong, cung chủ rời mắt, nhìn ra phía bên ngoài cửa xe.

Xe chạy thẳng về phía ngoại thành, cuối cùng dừng lại ở chỗ ở của Trương Thiên ở thành phố Thiên Hải, có thể gọi là hậu hoa viên để tu luyện.

Sau khi cung chủ xuống xe, nhìn thấy hồ lớn và nhà lâu kiểu cổ bằng gạch ngói, đặc biệt là khi cảm nhận được linh khí và ý cảnh ở chỗ này, tâm thần vô cùng thanh thản.

“Đây là nơi ở của anh sao?”

“Ừm!”

“Không ngờ nơi ở của anh lại độc đáo thế…”

“Tốt xấu gì thì cũng là Thiên gia giàu nhất một vùng mà!” Trương Thiên mỉm cười: “Châu Vũ, cậu sắp xếp cho cung chủ một căn phòng ở lại.”

“Vâng!” Châu Vũ: “Cung chủ điện hạ, mời đi theo tôi!”

Còn Trương Thiên đi về hướng ngược lại với bọn họ, đi về hướng hồ nước bên kia.

“Anh Thiên, anh không vào sao?” Châu Vũ hỏi.

Trương Thiên cười nói: “Không cần phải để ý đến tôi, tôi đi gọi điện thoại.”

Tút tút tút…

Trương Thiên gọi điện cho bà xã Lâm Tử Thanh.

Sau một hồi chuông, Lâm Tử Thanh lập tức nhận điện thoại.

“Bà xã, xem ra là em tương tư anh đã lâu, nên mới bắt máy nhanh như thế đúng không?” Trương Thiên đùa giỡn.

Lâm Tử Thanh cười: “Đáng ghét, em chờ anh đó.”

“Ừm…”

Nói đến đây, Trương Thiên cũng có chút câm nín.

Hai hôm trước gọi điện thoại cho Lâm Tử Thanh, nói mình có thể dành thời gian về nhà một chuyến, nhưng Ông lão Viên lại nói hai ngày nữa muốn đến Kyoto, ngày mai ngày kia đoán chừng còn phải quay về Cửu Châu một chuyến, tiện thể hội ngộ cùng với Tô Mộc Phong.

Trương Thiên nhỏ giọng nói: “Bà xã, e rằng…mấy ngày nữa…anh chưa về được…Đột nhiên xảy ra chút chuyện gấp phải làm..”

Lâm Tử Thanh: “Ừm..không sao, vậy anh cứ làm việc của anh đi nha.”

Trương Thiên thông qua điện thoại cảm nhận được sự thất vọng ở đầu dây bên kia, thế nhưng anh lại chẳng còn cách nào khác: “Ừm.”

Hai người nói chuyện một lúc, Lâm Tử Thanh lại nhắc nhở: “Vậy mấy ngày nữa là đến tết trung thu, liệu khi đó anh có về được không?”

“Bố mẹ đều nói rất nhớ anh.”

Tết trung thu là ngày tết đoàn viên của tất cả gia đình ở Viêm Hạ, chuyện lớn đến mấy cũng không quan trọng bằng ngày tết đoàn viên này.

Trước lúc ông cụ Lâm chết, tết trung thu ở nhà họ Lâm đều rất có không khí.

Khi đó từ trên xuống dưới nhà họ Lâm sum họp đủ người, người nhà cùng nhau nói chuyện rôm rả, ngồi trong sân uống trà ngắm trăng, đám con nít ăn bánh trung thu, khung cảnh vui vẻ ấm cúng…

Trương Thiên hồi ấy còn rất ghét mấy ngày lễ tết như thế, cảm thấy mình không hợp. Thế nhưng vào ngày tết trung thu hằng năm, Lâm Tử Thanh đều sẽ trèo lên mái hiên cùng mình ngắm trăng!

Trương Thiên cười nói: “Tết trung thu sao? Trở về chứ, chắc chắn sẽ về cùng cha mẹ, và cả em nữa.”

Lâm Tử Thanh ngượng ngùng nhỏ giọng thì thầm: “Vậy em đợi anh.”