Cuồng Tế Vô Song

Chương 452: Phát ra lời thề độc!



Cung chủ cau mày như có điều cần suy nghĩ: “Thật sự cần phải đi tắm sao?”

“Ừm…” Trương Thiên ảo não gật đầu.

Cung chủ cũng không biết Trương Thiên có chủ ý xấu xa gì, nhưng nhiws đến chuyện Trương Thiên còn chụp lén mình, cảm giác chắc chắn sẽ không có chuyện tốt lành gì…

Nhưng chuyện này liên quan đến chữa trị, hơn nữa Trương Thiên còn khăng khăng yêu cầu cô phải làm như vậy, cung chủ cũng tin vào sự sắp xếp của Trương Thiên.

“Được thôi, tôi đi tắm. Nhưng mà…”

Cung chủ nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Trương Thiên: “Nhưng mà anh đi ra ngoài trước đi!”

Trương Thiên đen mặt: “Trong phòng này còn có phòng tắm, cô sợ cái gì chứ? Tôi ở đây chờ cô thì làm sao?”

“Không được!” Cung chủ nghiêm nghị nói.

Cô bắt buộc phải đuổi Trương Thiên ra ngoài, một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng.

Trương Thiên bó tay rồi, sau khi bị đuổi ra ngoài cửa, anh chỉ vào tòa nhà ba tầng: “Sau khi cô làm xong hết thì trực tiếp đi đến chỗ đó chờ tôi, tốt nhất là mặc quần áo rộng rãi thoải mái một chút, thì chữa trị sẽ dễ dàng hơn.”

“Cái gì? Còn phải mặc quần áo rộng nữa sao?” Cung chủ nhíu chặt mày: “Anh rốt cuộc là muốn làm cái gì…”

Trương Thiên nhún vai: “Cái này liên quan đến việc chữa trị cho cô, giống như tôi ăn cô vậy, càng nhanh càng tốt, cô đến muộn, thì tôi không đợi cô đâu.”

“Dù sao thì đêm nay cũng làm cho xong, ngày mai tôi sẽ đưa cô trở về Cửu Châu.”

“Anh…” Sắc mặt của cung chủ rất khó coi.

Trương Thiên xoay người rời đi, đạp không bay lên, trực tiếp đáp xuống căn phòng chuyên dành để tu luyện ở tòa nhà ba tầng, cũng không để ý đến cung chủ đang tức giận.

Cung chủ nhìn Trương Thiên rời đi, trong lòng cũng có oán giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tắm…

Trương Thiên trở lại tòa nhà này, căn phòng sạch sẽ đơn giản, chăn đệm gọn gàng, hẳn là thường xuyên có người quét dọn.

Lần trước lúc mình rời đi, là lúc Tiểu Lục ở chỗ này bước vào tu luyện tu ma.

“Linh khí xung quanh tại sao lại mỏng như này, hao tổn gần hết rồi…Bảo sao thằng nhóc kia không bước vào cảnh giới đại ma ngay lập tức được.” Trương Thiên cảm thán.

Trương Thiên ngồi xuống.

Lần ngồi xuống này, khiến Trương Thiên nhớ lại một số chuyện cũ, đó là kí ức lúc còn ở trong Thái Dương Chi Quang.

Thái Dương Chi Quang có tất cả tám lưu quang, ngoại trừ Thanh Minh đã chết ra, thì còn có Dương Tiêu, Tô Mộc Phong và mình, còn bốn người còn lại thì không rõ tung tích.

Trương Thiên đã tiếp xúc với tử quang và thanh quang, kết cục của Xích Tử đoán chừng cũng giống như Thanh Minh…

“Vậy ba người còn lại thì đang ở đâu?”

Trương Thiên không khỏi đặt ra một dấu hỏi chấm.

Tất cả người Thái Dương Chi Quang đều tồn tại đáng sợ trong một lĩnh vực, cũng không biết bọn họ có bị rơi vào trong tay của Dương Tiêu hay không?

“Không ngờ lời tạm biệt năm đó lại đã biến Thái Dương Chi Quang trở thành kẻ thù của Viêm Hạ.”

Hai tay Trương Thiên siết chặt thành nắm đấm, trong lòng bỗng trào dâng một loại oán hận, oán hận này nhắm vào chính Dương Tiêu.

Anh tin, sức mạnh của Thái Dương Chi Quang phát triển ở Viêm Hạ này, nhất định là do Dương Tiêu một tay dẫn dắt…

Nhớ năm đó, Hắc Ảnh Dương Tiêu chính là người ở chung với Trương Thiên nhiều nhất, cũng là trợ thủ thân cận đắc lực nhất của Trương Thiên!

Hắc Ảnh tồn tại cũng chính là bởi vì Thái Dương.

Thái Dương đi đến đâu, Hắc Ảnh sẽ đi theo nửa bước không rời, giống như cái bóng của mặt trời, mọi lúc mọi nơi đều đi theo Trương Thiên làm việc.

Nhưng Hắc Ảnh Dương Tiêu cuối cùng cũng vẫn thay đổi, trở thành kẻ thù của Trương Thiên.

Trương Thiên ngồi xếp bằng, một tay chống má, ánh mắt xa xăm thất thần: “Nếu như cậu không đánh chủ ý vào Viêm Hạ, tôi chỉ cảm thấy vấn đề cậu với tôi là vấn đề lập trường, thế nhưng cậu xâm phạm lãnh thổ Viêm Hạ, vậy thì tôi và cậu chỉ có thể là kẻ thù.”

Trương Thiên thầm nhủ trong lòng, buồn bực ngẩng đầu, sắc mặt khẽ biến.

Xát!

Đột nhiên, một tà váy trắng bay phấp phới trước mặt của Trương Thiên, cả căn phòng tràn ngập mùi hương thơm mát của phụ nữ.

Thân hình Trương Thiên bỗng động đậy, ánh mắt đờ đẫn từ từ trở nên sáng ngời có thần, nhàn nhạt nói một câu: “Đến rồi?”

Người đến ngoại trừ cung chủ ra thì còn có thể là ai được nữa chứ?

Vừa nãy cung chủ cũng nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của Trương Thiên: “Đang buồn rầu sao? Không ngờ anh cũng có một mặt ưu sầu như này.”

Kể từ ngày cô tiếp xúc với Trương Thiên, từ đó đến bây giờ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của anh..

Ấn tượng mà Trương Thiên để lại cho cung chủ, chính là lúc nào cũng cà lơ cà phất, luôn luôn tự đắc tự kiêu, nếu không phải ngày hôm qua ở bệnh viện mình đả thương người thì cũng không thể nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, ngay cả bộ dáng phát sầu vừa rồi cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Trương Thiên nhếch miệng nở một nụ cượi: “Ai mà chẳng có chuyện phiền lòng chứ?”

Cung chủ nhẹ nhàng ngẩng đầu, lạnh giọng nói: “Có gì phiền não thì có thể nói ra bản cung nghe xem, xem xem có thể giúp gì được hay không.”

Trương Thiên ngẩng đầu nhìn cung chủ một cái: “Cung chủ tốt nhất đừng nên hỏi.”

“Có bí mật gì à? Còn không thể nói ra được?”

“Không phải là không thể nói, mà nếu như cô có hỏi, thì tôi cũng chỉ có một đáp án, đó chính là thiếu vắng bà xã! Chuyện này, cung chủ cô hoàn toàn có thể giúp được, nhưng bản thân cô không muốn giúp, thì hỏi ra, chẳng phải khiến tôi càng thêm thất vọng hay sao?”

Sắc mặt tò mò vừa rồi của cung chủ ngay lập tức tràm xuống, đột nhiên cảm thấy tức giận, lồng ngực phập phồng khó mà tiêu tan cơn giận..

Phái Di Âm các cô căm ghét nhất là loại đàn ông lăng nhăng, nhât là Trương Thiên còn hình dung cảnh tượng vô lại với mình, càng khiến cung chủ thêm khinh bỉ!

Hơn nữa, cung chủ đối với Trương Thiên, có một loại cảm giác khó nói thành lời, người này như thế mà mình còn…

“Anh quá vô sỉ!”

Trương Thiên nhún vai: “Bình thường thôi, tạm được…”

Lại còn như thế này nữa?

Cung chủ tức giận không có chỗ phát tiết, đôi bàn tay trắng nõn cũng bắt đầu siết chặt.

Trương Thiên nhìn phản ứng quá thật của cung chủ, cảm thấy buồn cười, rõ ràng chỉ một câu mà cũng có thể khiến cô ấy tức giận.

Anh thở dài một hơi, không nghĩ đến chuyện về Dương Tiêu thêm nữa, bình tĩnh dặn dò cung chủ: “Đừng đứng ở đây tức giận nữa, muốn chữa bệnh, vậy thì đi sang đây.”

Cung chủ ném cho Trương Thiên một ánh mắt xem thường, nhiệt tình vừa nãy đã vứt sang một bên: “Trị liệu như thế nào?”

Trương Thiên lạnh giọng nói: “Tình trạng bệnh lý của cô, bác sĩ đã nói rất rõ ràng với tôi rồi, tôi chữa trị cho cô cũng không mất quá nhiều sức, chỉ là việc nhỏ mà thôi, nhưng mà…”

Cung chủ nhíu mày: “Lời bác sĩ nói bản cung căn bản nghe chẳng hiểu cái gì cả.”

“Cô ta nói rất nghiêm trọng, mà đối với anh lại chỉ là việc nhỏ?”

Một chút kiến thức về sinh lý cũng không được học, cô nghe hiểu thì mới là chuyện lạ đấy.

Trương Thiện cười cười, tùy ý giải thích: “Bác sĩ càng hiểu bác sĩ, ai nói tôi là thần y cơ chứ?”

Cung chủ liếc mắt nhìn Trương Thiên một cái: “Vậy anh vừa nói ‘nhưng mà’ nghĩa là sao?”

Trương Thiên trầm giọng nói: “Nhưng mà quá trình điều trị cô có thể khó tiếp nhận.”

“Nhưng tôi thanh minh trước, tất cả mọi chuyện tôi làm đều chỉ vì muốn cô chữa bệnh, giấu bệnh sợ thầy, cô chút nữa cũng đừng giữa đường hưng phấn quá mức mà ảnh hưởng đến trị liệu.”

Cung chủ nhẹ giọng nói: “Điểm này bản cung vẫn có thể phân biệt được rõ ràng, việc trị liệu, bản cung đương nhiên sẽ phối hợp với anh..”

Trương Thiên ho khan một cái: “Nói thì nói như thế, đợi lát nữa tôi thật sự xuống tay, thì sẽ lại chẳng biết như thế nào.”

“Cô phải thề đi.”

Cung chủ nghi hoặc: “Trị bệnh thôi mà, sao còn phải thề?”

Trương Thiên: “Thế tùy cô thôi, dù sao phụ nữ các cô đều nói lời không giữ lời, thề cũng vô ích.”

“Hử?” Cung chủ hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên.

Trương Thiên cười cười chỉ về phía giường: “Cung chủ đến kia nằm nới lỏng thắt lưng, nằm xuống trước đi.”

Lần này cung chủ nghe theo lời dặn dò của Trương Thiên, không mặc bộ đồ bó sát tu luyện mà thay vào đó là mặc một chiếc trường bào rộng thùng thình của phái Di Âm đến.

Vốn là cung chủ đã chuẩn bị kĩ càng, chữa trị có lẽ sẽ phải hạ châm, khó tránh khỏi sẽ có đụng chạm da thịt, nhưng bây giờ Trương Thiên lại bảo mình lên giường nằm, nới lỏng đai lưng?

“Cái gì? Trương Thiên anh…” Vẻ mặt của cung chủ kì quái, cô kêu lên: “Chỉ là giúp bản cung chữa bệnh mà thôi, sao phải nới lỏng cái này…Anh rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

Khuôn mặt của Trương Thiên lập tức biến thành màu đen: “Đúng chưa? Tôi nói sai chứ?”

“Cung chủ vừa mới nói sẽ dốc toàn lực phối hợp với tôi, cái này còn chưa bắt đầu, đã muốn đổi ý rồi à? Sớm biết thế tôi đã để cô phát lời thề độc rồi…”

Cung chủ một mặt không tình nguyện: “Tình hình lúc này không giống nhau…Tôi nói phối hợp cùng anh chữa trị, chứ không phải làm như anh…như này…yêu cầu vô lễ!”

Trương Thiên nhún vai: “Tôi đây là đang chữa bệnh mà, cô cho rằng tôi muốn làm gì?”

“Anh đây là đang chữa bệnh sao?” Cung chủ ác ý lặp lại.

Trương Thiên hừ lạnh: “Chắc chắn là thật, tôi thề với cô, nếu mục đích không phải là chữa bệnh, thì tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết.”

Cung chủ trông thấy Trương Thiên giơ bốn ngón tay lên thề, ngữ điệu mới trở nên hòa hoãn: “Thật sự là chữa bệnh…”

Trương Thiên nhíu mày: “Vì giúp cô chữa bệnh, tôi cũng đã móc tim móc phổi ra rồi, không ngờ còn phải tự mình thề độc…đạo lý gì thế này!”

Cung chủ lúc này mới không tình nguyện đưa tay nới lỏng đai lưng…