Cuồng Tế Vô Song

Chương 474: Chút nữa em rảnh ạ!



Trương Thiên trực tiếp nói ra lời dưa ép chín không ngọt.

“Anh…” Tư Đồ Hạo Đông vốn đã khó chịu vì sự xuất hiện của Trương Thiên, bây giờ Trương Thiên còn trực tiếp cắt đứt dây tơ hồng của anh ta, đâm trúng nỗi đau của anh ta.

Nhưng mấy người Châu Thành Văn vẫn đang ở đây, Tư Đồ Hạo Đông có oán hận hơn nữa cũng không dám phát biểu bừa.

Châu Bân và Châu Thành Văn không ngờ được rằng Trương Thiên lại sẽ nói thẳng như vậy, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ a dua nịnh hót, dù sao thì cũng không phải là chuyện của mình!

Chẳng lẽ, Trương Thiên có tình cảm với Châu Nhu Nhu sao?

Châu Thành Văn cũng không dám hỏi trực tiếp, cười hóa giải cục diện khó xử: “Tình cảm giữa hai đứa chúng nó có thể từ từ bồi dưỡng…”

Châu Bân gật đầu: “Đúng vậy, hai người có quen biết thì mới có thể yêu nhau, đều bắt đầu từ quen biết mà.”

Về điểm này, Trương Thiên cũng coi như là đã tỏ rõ lập trường của mình, bọn họ nghĩ thế nào cũng được, dù sao thì anh biết Tư Đồ Hạo Đông hẳn là đang rất khó chịu!

“Cho dù thế nào thì nếu thật lòng yêu thương nhau, thì hai người sẽ ở bên nhau thôi.”

Châu Thành Văn cười ha ha nói: “Đúng vậy.”

“…”

Kể từ lúc Trương Thiên xuất hiện, nhất là khi nói ra lời phản đối, suốt khoảng thời gian còn lại, cuộc nói chuyện đều diễn ra trong bầu không khí khó xử gượng gạo.

Tất cả mọi người đều nể mặt Châu Thành Văn mà không trở mặt!

Nửa tiếng sau, Trương Thiên vẫn chưa có ý định rời đi, thế nhưng Tư Đồ Hạo Đông đã có chút đứng ngồi không yên rồi.

Trương Thiên ở đây chèn ép anh ta khiến anh ta không thở nổi.

Tư Đồ Hạo Đông quay sang mọi người nói: “Ông nội Châu, chú Châu, trong quân trại của cháu có chút việc cần phải chuẩn bị, cháu xin phép về trước, lần sau chúng ta lại nói chuyện.”

Châu Bân khó xử: “Hả, có việc sao?”

Châu Thành Văn ‘à’ một tiếng, ông ấy đứng lên: “Được rồi! Việc trong quân doanh của cháu cũng không thể chậm trễ được, vậy cháu mau đi xử lý công việc đi…”

“Để ông tiễn cháu!”

Tư Đồ Hạo Đông khách sáo nói không cần, nhưng lại muốn thể hiện trước mặt Trương Thiên, dù sao để Châu Thành Văn tiễn khách, như thế thì đủ để chứng minh cho mọi người thấy trọng lượng của anh ta lớn như thế nào.

Trương Thiên ngồi ở một bên cười cười không nói.

Châu Nhu Nhu vốn cũng không muốn đứng lên, nhưng Châu Thành Văn liếc cô một cái, cô chỉ có thể đứng dậy đi theo ông ra ngoài.

Trương Thiên đương nhiên sẽ không để Tư Đồ Hạo Đông đắc ý như thế, cũng đi theo ra bên ngoài.

Ở cổng lớn nhà họ Châu, Châu Thành Văn cùng năm người khác đi ra.

Lúc Tư Đồ Hạo Đông đi ra, hai tên sĩ quan Đại Bân và anh Lượng lập tức đứng nghiêm hô to: “Lão đại! Ủy viên Châu!”

Lúc bọn hắn nhìn thấy Trương Thiên cũng đứng ở đó, trên mặt lập tức hiện lên sự u oán.

Tư Đồ Hạo Đông nhìn hai người bọn họ, gật đầu: “Đi lấy xe, chuẩn bị quay về!”

“Vâng, lão đại!” Hai người Đại Bân lái xe đến.

Tư Đồ Hạo Đông nói với Châu Thành Văn: “Ông nội Châu, ông tiễn cháu đến đây là được rồi, cháu xin phép về trước.”

Châu Thành Văn gật đầu: “Ừ, được rồi.”

Tư Đồ Hạo Đông quay sang Châu Nhu Nhu, thì thầm những lời đường mật phát ngán: “Nhu Nhu, anh về trước nhé, trong khoảng thời gian không thể thường xuyên đến thăm em được, lần sau anh đến, anh sẽ mang quà về cho em.”

Anh ta ‘vào trước là chủ’ (ý là đã được mọi người nhận định trước), thật sự coi bản thân là bạn trai của Châu Nhu Nhu rồi.

Châu Nhu Nhu không lên tiếng, căn bản cô chẳng hề vui vẻ chút nào: “…”

Khiến Tư Đồ Hạo Đông rất lúng túng, sắc mặt chuyển thành màu đen kịt.

Châu Bân thấy vậy không thể không nói một câu: “À, Hạo Động. lần sau cháu rảnh cứ đến tìm Nhu Nhu, cháu về trước đi.”

Tư Đồ Hạo Đông rõ ràng không vui, trong lòng mắng to, nhưng cũng chỉ có thể trút giận ở trong lòng.

Lúc này, hai tên tùy tùng đánh xe qua, Tư Đồ Hạo Đông cũng chỉ gật đầu một cái rồi lên xe: “Ông nội Châu, cháu về trước, lần sau gặp lại!”

“Ừm, được.” Châu Thành Văn mỉm cười gật đầu.

Xe của Tư Đồ Hạo Đông vừa mới đến, Trương Thiên quay sang nói với Châu Nhu Nhu: “Nhu Nhu, khách cũng đã tiễn đi rồi, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô, không biết tí nữa cô có rảnh không?”

Phụt!

Tư Đồ Hạo Đông vẫn còn đang ở đây, vậy mà Trương Thiên lại dám yêu cầu ở riêng với người mà anh ta thích, anh ta vẫn còn chưa có đi đâu đấy!

Tư Đồ Hạo Đông mặc dù đang ở trên xe, nhưng lời của Trương Thiên nói anh ta đều nghe thấy hết, rõ ràng từng chữ một.

Tư Đồ Hạo Đông nghiến răng, hai tay nắm chặt thành quyền, trong xe có thể nghe rõ âm thanh xương cốt kêu răng rắc…

Châu Thành Văn và Châu Bân lông mày đều cau lại, bọn họ biết những lời này Tư Đồ Hạo Đông nghe thấy, thì trong lòng nhất định sẽ rất khó chịu.

Nhưng người đứng ở trước mặt lại là Trương Thiên, bọn họ căn bản không thể ngăn cản được.

Châu Nhu Nhu chớp đôi mắt to tròn trong veo, mặc dù không biết Trương Thiên có ý gì, nhưng cô cũng không từ chối, ngược lại đối xử với Trương Thiên không còn vẻ lạnh lùng như lúc nãy, khẽ gậy đầu đáp: “Ờm, anh Trương Thiên, chút nữa em rảnh ạ! Cả ngày hôm nay em đều rảnh ạ!”

suýt!

Tư Đồ Hạo Đông hô hấp dồn dập, trong đầu đều là mấy chữ ‘chút nữa em rảnh ạ’, vậy chẳng phải là đồng ý hẹn hò với Trương Thiên rồi sao?

Sự tức giận của Tư Đồ Hạo Đông lan tỏa khắp xe.

Tên sĩ quan miệng rộng còn hỏi một câu: “Lão đại, chúng ta đi được chưa..”

Tư Đồ Hạo Đông không thèm để ý đến hắn, mà dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Trương Thiên: “Tương huynh, anh và Nhu Nhu đang muốn đi ra ngoài sao? Tôi giờ cũng rời đi, trùng hợp có thể đưa hai người đi một đoạn?”

Anh ta nghiến răng gằn từng chữ một, mọi người đều biết anh ta đang rất khó chịu.

Châu Thành Văn và Châu Bân bị dọa toát mồ hôi lạnh, một bên là người nhà Tư Đồ không thể trở mặt, một bên là ân nhân của mình…

Bọn họ cũng không tiện nhúng tay vào!

Trương Thiên cũng không thèm để ý đến Tư Đồ Hạo Đông, ngược lại cười nhạt nói: “Hạo Đông à, cậu không phải là đang vội quay trở về quân doanh hay sao? Thời gian của đại tá cậu, chúng tôi không dám làm trễ nãi, cậu cứ đi trước đi!”

“Hơn nữa ở nhà họ Châu, còn sợ thiếu xe đi hay sao? Cậu không cần phải lo lắng chuyện đi lại của chúng tôi.”

Sắc mặt của Tư Đồ Hạo Đông tái xanh, trong lòng cực kì tức giận.

Thế mà lại dùng cách chém gió của mình để mắng lại mình, thật sự quá tức giận…

Nhưng Tư Đồ Hạo Đông có thể làm được gì cơ chứ?

Ngoại trừ quăng về phía của Trương Thiên một ánh mắt khủng bố ra thì hoàn toàn không có cách nào xử lý Trương Thiên được, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy hai người đi ra ngoài chú ý an toàn!”

Tư Đồ Hạo Đông liếc Châu Nhu Nhu, lớn tiếng nói: “Lái xe!”

Tên sĩ quan miệng rộng chần chừ: “Lão đại, cái này…”

Rõ ràng bọn hắn cũng không nhịn được, đây chính là nhìn người phụ nữ mình yêu đi hẹn hò với người khác, làm gì có tên đàn ông nào chịu được chứ?

“Lái xe!” Tư Đồ Hạo Đông lại nặng nề nói một tiếng.

Chiếc xe Jeep lúc này mới ầm ầm rời khỏi đại viện của nhà họ Châu.

Sau khi Tư Đồ Hạo Đông rời đi, ánh mắt của người nhà họ Châu đổ dồn về phía của Trương Thiên.

Châu Thành Văn cũng muốn biết Trương Thiên liệu có ý gì khác không, cười nhạt hỏi: “Trương Thiên, cậu có chuyện muốn nói cùng với Nhu Nhu sao?”

“Hóa ra lần này cậu đến nhà họ Châu không phải là đến để gặp lão già này đúng không?”

Châu Bân hỏi: “Trương Thiên, cậu muốn nói chuyện gì với Nhu Nhu thế? Tôi nghe Châu Vũ nói, cậu đã có vợ rồi, không phải là cậu với Nhu Nhu nhà chúng tôi…”

Trương Thiên lắc đầu cười khổ: “Hai người yên tâm đi, Trương Thiên tôi là một người đã có vợ rồi, hai chúng tôi cũng rất yêu thương nhau, không phải chuyện mà hai người đang nghĩ đâu, là chuyện khác.”

Châu Bân cũng thở phào một hơi, nhưng sau đó lại nhíu mày: “Vậy vào trong nhà nói chuyện là được rồi.”

Châu Thành Văn nhíu mày: “Đúng vậy, cần gì phải đi ra ngoài chứ?”

Ánh mắt của Trương Thiên lại rơi trên người của Châu Nhu Nhu, nếu ở họ Châu nói về chuyện đứa bé, sợ là có tai mắt thì không được hay cho lắm.

Hơn nữa Trương Thiên còn có một chuyện khác phải xử lý, ở Kyoto này vẫn còn có người đang đợi anh…

Trương Thiên hơi nhíu mày, cười nói: “Không có việc gì to tát đâu, hai người cũng không cần phải lo lắng cho Nhu Nhu, hôm nay tôi sẽ đưa cô ấy trở về nhà an toàn.”

Nếu là người khác nói câu này, cha con nhà họ Châu chưa chắc đã tin tưởng giao con gái cho, nhưng nếu là Trương Thiên nói, vậy thì khẳng định chẳng cần phải lo lắng cho sự an nguy của Châu Nhu Nhu rồi.

Một chiến thần trấn quốc chẳng lẽ còn không thể mang lại cho bọn họ cảm giác an toàn được hay sao?

Thế nhưng Châu Nhu Nhu là cháu gái và con gái của họ, khó tránh khỏi cũng có chút lo lắng.

Trương Thiên thấy vậy nhắc nhở một câu: “Ông cụ Châu, chuyện của Châu Nhu Nhu, mọi người không cần phải lo lắng, nhưng tôi gần đây biết được, Châu Vũ có một số việc, e rằng phải phiền hai người thu xếp lo liệu rồi.”

Hai người nhướn mày, Châu Vũ là cháu trai đích tôn nhà bọn họ, hai người không khỏi gấp gáp hỏi: “Châu Vũ làm sao vậy?”