Cuồng Tế Vô Song

Chương 478: Dựa vào mày mà cũng dám ra lệnh cho tao?



Khi tất cả đều tưởng rằng Trương Thiên muốn bị đụng trúng, thậm chí là nghiền nát thành vụn.

Nhưng cảnh va chạm lại khiến đám người của Tư Đồ Hạo Đông thất vọng…

Lúc này, Trương Thiên không bị xe đụng, nhưng phần đầu xe bị lõm sâu vào trong, khung xe thậm chí cả vỏ xe cũng văng tung tóe.

Đầu xe đã hoàn toàn bị phá hủy, ngược lại xe không thành cái dạng gì!

Mà giữa đầu xe chỉ nhìn thấy Trương Thiên giơ chân đá mạnh vào đầu xe, còn có vài mảnh vỡ của xe rơi xuống đường.

Trương Thiên vẫn bình an vô sự, đôi chân kia giống như cái cột nghìn tấn, chặn đứng sức mạnh phía trước.

Chân còn lại giẫm xuống đất thành một cái hố lõm!

Châu Nhu Nhu từ từ mở mắt, nhìn thấy Trương Thiên vẫn còn đang đứng sừng sững trước đầu xe, anh giẫm lên chiếc xe con giống như một người cao lớn nghiền ép đứa nhỏ, khiên chiếc xe không thể động đậy.

Lúc này Châu Nhu Nhu thở phào một hơi, lo lắng trong lòng đã hạ bớt.

Xe đen phía trước bị phá hủy, túi khí cũng bị bung ra, tên sĩ quan miệng rộng và sĩ quan lông mày rậm ngồi trong xe cũng bị đá trúng mặt.

Nhưng mấy thứ này không có ảnh hưởng gì đến bọn chúng, chỉ là mọi chuyện không giống như trong dự đoán của bọn chúng, trong lòng căm ghét.

Trương Thiên đứng đối diện xe, nghiêm giọng nói: “Ra đây cho tao!”

Đây giống như gầm lên ra lệnh.

Tên lông mày rậm và tên miệng rộng úi chà một tiếng, không hề vội vàng xuống xe mà báo cáo với đầu dây trong tai nghe: “Lão đại, xe bị một mình hắn ta chặn được, chắc là một võ giả có sức mạnh không vừa!”

Võ giả?

Đã từng là một chiến thần, Tư Đồ Hạo Đông cũng đoán được Trương Thiên có chút sức mạnh, vì vậy là võ giả cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng có gì mà lợi hại? Lẽ nào còn có thể mạnh hơn mình?

Tư Đồ Hạo Đông khẽ cười, thầm nghĩ: “Nghe nói còn bị phế thành người thực vật rồi, còn có thể có sức lực chiến đấu sao?”

“Đừng nói đến một tên chiến thần đã quá thời rút lui như hắn ta, cho dù là Viên Quỳ của Thần Long doanh bọn mày cũng không phải là đối thủ của Tư Đồ Hạo Đông tao.”

Tư Đồ Hạo Đông ra lệnh: “Hai đứa chúng mày ra ngoài dạy dỗ hắn một trận cho tao, tốt nhất là khiến hắn bệnh liệt nửa người chết dần chết mòn, dằn vặt dày vò hắn đến chết…”

“Tao muốn hắn biết đắc tội với Tư Đồ Hạo Đông tao thì không có kết cục tốt đẹp!”

“Chờ một lúc nữa rời đi, quét sạch mọi bằng chứng, đừng để lại rắc rối gì.”

Suy cho cùng Trương Thiên là người của đại tướng Viên, Tư Đồ Hạo Đông vẫn có chút kiêng kỵ.

Nhưng chỉ cần không còn chứng cứ gì, cho dù Trương Thiên có vu khống mình làm thì cũng chẳng có ích lợi gì.

Sĩ quan lông mày rộng và sĩ quan miệng rộng cười nham hiểm, tất cả đồng thanh nói: “Tuân lệnh, lão đại!”

Vèo!

Cả hai tên che mặt, ung dung nhảy xuống xe.

Quần áo mặc trên người khi ở nhà họ Châu đã được thay ra, bọn chúng sớm đã muốn đánh nhau với Trương Thiên…

Trương Thiên nhìn thấy chỉ có hai người trong xe, gương mặt anh lạnh lùng nhướng mày: “Chủ nhân của chúng mày đâu? Bảo hắn ta lăn ra đây cho tao!”

Giọng điệu này giống hệt với giọng điệu chất vấn ở nhà họ Châu hỏi ai là chủ nhân của hai người.

Sĩ quan lông mày rộng và sĩ quan miệng rộng nhíu mày, bọn chúng tự cho rằng mình đứng đầu về kỹ năng ẩn giấu thân phận của sĩ quan trong trại, vậy mà bây giờ cũng chưa nói gì, chỉ cần đối mặt với Trương Thiên chúng liền bị vạch trần thân phận của mình rồi sao?

Bọn chúng không thể kéo Tư Đồ Hạo Đông xuống nước.

Nhưng cho dù thân phận lộ ra thì sao chứ, bọn chúng không thừa nhận cũng được.

Hơn nữa, hai người bọn họ tự tin cho rằng tiếp theo Trương Thiên vĩnh viễn sẽ không nói nên lời.

Sĩ quan lông mày rậm và sĩ quan miệng rộng đều không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Thiên, chuẩn bị xuống tay!

Trương Thiên thấy hai tên này rục rịch ngóc đầu dậy muốn động thủ, lạnh giọng nói: “Chúng mày không cần tự tìm đường chết trước mặt tao, mau gọi Tư Đồ Hạo Đông ra đây.”

Sĩ quan lông mày rậm thầm hạ ánh mắt: “Không biết tự lượng sức mình!”

Sĩ quan miệng rộng: “Không biết mày muốn nói gì, hôm nay ra tay chỉ có hai anh em bọn tao muốn giết mày, mau nộp mạng ra đây.”

Sĩ quan lông mày rậm ra tay trước, hắn cảm thấy không cần thiết phải nhiều lời, với một kẻ sắp chết thì nói gì bây giờ?

Ầm!

Cảnh giới hai người lộ ra, đều là người của nửa cấp thần, bọn chúng đều cầm dao găm quân dụng, một lực cực mạnh lao về hướng Trương Thiên.

Trương Thiên nhìn thấy cảnh giới của hai người, trong quân doanh chắc là cũng không tồi đấy, nhưng ở chỗ Trương Thiên thì cũng chẳng là gì.

“Nói người không biết tự lượng sức mình e rằng là chúng mày đấy!” Trương Thiên trầm giọng nói: “Tao cảnh cáo chúng mày một lần nữa, nếu như bây giờ ra tay với tao, vậy thì hôm nay chúng mày không phế thì cũng tàn!”

Nếu không phải biết Tư Đồ Hạo Đông sai khiến bọn chúng thì Trương Thiên đã sớm phế hai tên này rồi.

“Còn cảnh cáo chúng ta, thật nực cười!”

“Tao cảm thấy lát nữa người phải cầu xin là mày đấy…”

“Cuối cùng là ai phải bị phế chứ? Ăn nói bậy bạ!”

Hai tên đó tăng tốc lao tới, cùng một lúc đánh hai bên, dao găm sắc bén chói mắt, cương khí phát ra quá lớn…

Châu Nhu Nhu lòng như lửa đốt, lo lắng Trương Thiên sẽ xảy ra chuyện.

Cô đã nghe Châu Thành Văn nói, người của Tư Đồ Hạo Đông hình như danh tiếng không nhỏ trong doanh trại, là cường giả.

Thật không ngờ rằng, mấy tên Tư Đồ Hạo Đông chẳng là gì trước mặt Trương Thiên, muốn giết bọn chúng chẳng khác nào nghiền nát một con muỗi, rất đơn giản.

Cho dù ngày trước Trương Thiên ở doanh trại cũng sẽ không sợ hai tên này, đừng nói hiện giờ thực tế Trương Thiên đã ở Kim Đan kỳ.

Ầm Ầm!

Khoảnh khắc ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Trương Thiên ra tay.

Nếu hai tên này đã muốn tìm cái chết, Trương Thiên cũng sẽ không nhẹ tay với chúng.

Mặc dù bọn họ là người của doanh trại, hơn nữa sức mạnh này cũng có chút tác dụng cho doanh trại, nhưng giống như phân chuột trong nồi canh, phế đi lại càng tốt.

Trong doanh trại tuyệt đối không cho phép loại phế vật không muốn vì nhân dân phục vụ ngược lại còn ỷ thế hiếp người này tồn tại!

“A… ôi!”

“Mày…”

Bóng dáng tên sĩ quan lông mày rậm và sĩ quan miệng rộng giống như bị đá bay, bắn ra xa chỗ Trương Thiên.

Hai tên đó nửa quỳ trên đất, trong ánh mắt xuất hiện hoảng sợ, lông mày bắt đầu nhíu chặt, vẻ mặt lo lắng…

Lúc hai bên đánh nhau, cảm giác vượt trội của bọn chúng khi nãy đã hoàn toàn không còn, sinh lực hung hăng càn quấy khi nãy cũng biến mất rồi!

Bởi vì chỉ với một chiêu, bọn chúng đã bị Trương Thiên hạ gục, cảm thấy bản thân không phải là đối thủ của Trương Thiên.

Giống như bản thân đang ở tầng năm, tưởng rằng người ta chỉ có một tầng. Thật không ngờ lúc đánh nhau mới phát hiện người khác ở tầng mười, thậm chí mình không có cách nào với tới vô số tầng phía trên…

“Mày sao lại mạnh như vậy, tao lại không thể tới gần mày!” Sĩ quan lông mày rậm nhíu mày nói.

Sĩ quan miệng rộng đầm đìa mồ hôi: “Không thể nào, mày cảnh giới gì?”

Trương Thiên bước từng bước về phía bọn chúng: “Sức mạnh của tao, tao đã nói với bọn mày rồi, không nên đâm đầu vào chỗ chết!”

“Một chiêu cũng không tiếp được, ngày ngày còn không coi ai ra gì, quả thật là điều sỉ nhục trong doanh trại.”

Sĩ quan miệng rộng: “Mày…”

Trương Thiên nhìn tên sĩ quan miệng rộng, lạnh giọng nói: “Đi với một tên chủ cặn bã, còn đi khắp nơi trêu ghẹo gây rắc rối, thật ô nhục!”

“Gây chuyện còn đeo khẩu trang bộ dạng trộm gà bắt chó, loại thất bại trong quân đội!”

Trương Thiên nhấc chân, đá một cước về phía tên sĩ quan miệng rộng.

Tên sĩ quan miệng rộng muốn tránh đi với tốc độ nhanh nhất, mặc dù vô cùng hận Trương Thiên, nhưng hắn biết mình không phải đối thủ.

Bộp bộp!

Nhưng Trương Thiên không hề tha cho hắn, một cước đá ra không để cho tên sĩ quan miệng rộng chạy thoát.

Trương Thiên nhắm thẳng vào chân của tên sĩ quan miệng rộng, hung hăng giẫm lên, giẫm từ đầu gối trở lên, giẫm đến dập nát, phế chân của hắn ngay tại chỗ.

Chân này nhìn bằng mắt thường cũng đã bẹp lép.

“A!” Tên sĩ quan miệng rộng cảm thấy đau đớn, quay đầu nhìn chân của mình, hết lớn: “Mày còn dám cắt đứt chân tao…”

Trương Thiên lạnh băng nói: “Vừa nãy tao đã cảnh cáo chúng mày rồi, nhưng có người không nghe!”

“Trương Thiên tao là người nói được làm được…”

Phía còn lại, tên sĩ quan lông mày rậm nhìn thấy Trương Thiên xuống tay tàn nhẫn, hắn không hề muốn chạy, mà trực tiếp dùng cách liều mạng lao tới giết.

Trong tay cầm một con dao găm, bộc phát hết sức lực, hắn lao về phía Trương Thiên, đồng thời muốn giải cứu tên sĩ quan miệng rộng.

Trương Thiên xoay người, tránh chiêu thức giết người của tên sĩ quan lông mày rậm.

Nhưng hai người muốn đi, đó là điều không thể, Trương Thiên tung một quyền, trực tiếp đánh gãy tay của tên lông mày rậm, sau đó kéo hai tên đó quay về.

“A!”

Hai tên đó đau nhức gào thét, ngã trên mặt đất.

Soạt!

Trương Thiên giơ tay muốn ném mặt nạ của hai người, khuôn mặt của hai tên sĩ quan cũng lộ ra trước mặt Trương Thiên.

Hai người biết thân phận của mình bị bại lộ, vẻ mặt hơi hoang mang rối loạn.

Trương Thiên không có kinh ngạc với tất cả điều này, lại một lần nữa lạnh lùng nhắc nhở: “Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của tao, bây giờ lập tức gọi Tư Đồ Hạo Đông tới cho tôi, nếu không hắn sẽ dọn xác của hai đứa chúng mày đấy."

Hai tên sĩ quan lông mày rậm và miệng rộng cũng không dám hé răng, bởi vì Tư Đồ Hạo Đông sớm đã nghe thấy lời của Trương Thiên thông qua tai nghe.

Cũng biết Trương Thiên nhìn thấu tất cả!

Bên kia Tư Đồ Hạo Đông đã gào thét: “Con mẹ mày, Trương Thiên, mày còn dám làm người của ông bị thương?”

“Được lắm Trương Thiên, mày có biết mấy người này đều là người trong doanh trại không? Đắc tội với họ là mày đắc tội với Viêm Hạ, mày đợi mà chịu chết đi!”

“Đưa tai nghe cho hắn!”

Tên sĩ quan lông mày rậm tháo tai nghe, đưa ra trầm giọng nói với Trương Thiên: “Điện thoại của đại tá Tư Đồ bọn tao…”

Trương Thiên tuyệt nhiên không nhận, chỉ lạnh giọng nói: “Ta lệnh cho mày năm phút nữa xuất hiện trước mặt tao, nếu không thì mày cứ đến dọn xác đi.”

Tư Đồ Hạo Đông hít một hơi lớn: “Đù, mày còn dám ra lệnh cho ông đây à? Mày hãy đợi đấy!”