Cuồng Tế Vô Song

Chương 486: Bị đào hố sao?



Lại nói về Trương Thiên bên này!

Trương Thiên muốn tìm hiểu thông tin nhưng bây giờ tất cả người của doanh trại Thần Long đều đã bị Viên lão đều chú ý gắt gao, ngay cả Viên Quỳ cũng không liên lạc được, việc này đã không còn cách nào nữa.

Xem ra nếu ngày mai muốn tập hợp về chỗ của Viên lão đầu thì chỉ có thể chờ lão Bình chở đi.

Nếu không phải Viên lão đầu nói tới vấn đề của Thái Dương chi quang, Trương Thiên chắc chắn sẽ không đi.

Nhưng đúng như Viên lão đầu nói, Trương Thiên không biết về sự tình của Thái Dương chi quang nên tuyệt đối sẽ không dám rời đi.

Trương Thiên thở dài một hơi, chỉ có chuẩn bị về nhà cùng bà.

“Không biết Viên lão đầu muốn đào cho mình cái hố gì mà nhất định ngày mai mới nói với mình địa chỉ, nhưng dù biết trong núi có hổ thì vẫn phải lên núi thôi.”

Tại nội thành Kyoto, Trương Thiên bắt một cái taxi, sau đó đọc địa chỉ của khu nhà nói cho tài xế.

“Tài xế, anh có nghe thấy địa chỉ không?”

Tài xế lái xe đang nghe radio kênh FM93.9 phát tin về kinh tế.

Tin tức bên trong truyền tới: “Giá cổ phiếu hôm nay lại giảm mạnh. Nhiều phiên giao dịch cổ phiếu giao dịch bỗng nhiên tăng mạnh, nhưng tới buổi chiều cùng ngày theo báo cáo lại ngã ngựa.”

“Đã nhiều ngày xuất hiện biên độ tăng giảm 20%, giảm thành dạng này không biết có bao nhiêu người dân phải khóc thầm đây?”

“Giao dịch sàn Thượng Hải tiếp tục chuỗi ngày trị số max trăm tỉ.”

“Không lẽ sắp có một cuộc khủng hoảng tài chính hay sao?”

Tài xế taxi hoàn toàn không chú ý tới Trương Thiên một mực nghe tin về cổ phiếu của mình, đột nhiên vỗ đùi một cái: “Ông trời ơi, hôm nay lại mất cả chì lẫn chài rồi.”

Nói về cổ phiếu Trương Thiên không có nhiều hiểu biết lắm, nếu Tiểu Lục ở chỗ này thì có khả năng sẽ nói một đống lý luận.

Đối với cổ phiếu Trương Thiên cũng không chú ý nhiều, chỉ là lúc này mới gọi tài xế: “Bác tài nếu không đi, tôi sẽ xuống xe đó.”

Tài xế taxi vừa thua lỗ bây giờ mới từ từ hoàn hổn trong đau khổ: “Đừng đừng mà cậu trai trẻ, vừa rồi không chú ý, giờ tôi lái liền đây.”

“Đi tới đâu vậy?”

Trương Thiên lặp lại địa chỉ của khu nhà của tổng giám đốc Viên một lần nữa.

“Được, đi liền đây.” Tài xế miễn cưỡng duy trì sự nhiệt tình: “Tôi vừa mới phát hiện mình lỗ nhiều tiền lắm nên nhất thời thất thần, xin lỗi cậu nhiều.”

Trương Thiên lắc đầu: “Không sao, bác thua lỗ bao nhiêu thế?”

Tài xe nghe tới đây trên mặt vô cùng thất vọng: “Haiz, mấy ngày nay thêm vào mấy vạn, số tiền đặt trong đó đã non nửa một tòa nhà rồi, mất cả chì lẫn chài.”

Số tiền này đoán chừng là tích cóp cả nửa đời của người tài xế.

Trương Thiên nói: “Vậy tranh thủ thời gian này dừng lại, cắt đứt…”

Tài xế taxi lau mồ hôi: “Không được, nếu không thêm sẽ là mất hết, mấy năm nay số tiền này tôi đều là dùng để thêm vào đó.”

Luôn luôn tranh thủ lúc mây mờ sẽ gặp vầng sáng.

Trương Thiên đối với những người có tâm lý này sẽ không khuyên bảo, chỉ có thể chúc phúc một chút cho người này, anh không để tâm tới thị trường chứng khoán lắm.

Đến nhà của tổng giám đốc Viên, Trương Thiên đành xuống xe ở khu cấm vào.

Hiện tại biểu cảm của Trương Thiên hơi thay đổi, không có giấy tờ gì tiến vào cửa lớn sẽ đều bị bảo vệ ngăn lại.

Trương Thiên nghĩ tới việc viết chuyện đến thăm người thân.

Khi Trương Thiên nhắc tới tên Viên lão đầu, bọn họ cũng không tin tưởng rằng có người làm loạn, gọi điện cho Viên lão đầu, Viên lão đầu vì trước đó tránh điện thoại của Trương Thiên nên đã tắt máy.

Cuối cùng chỉ đành bảo lão Bình ra tiếp người thì bảo vệ mới dừng lại.

Lão Bình lái xe tới, dù sao thì mặt sân vẫn khá rộng.

Lão Bình xuống xe gọi một câu: “Cậu chủ.”

Điều này làm bảo vệ có chút mơ hồ, bọn họ biết lão Bình là thân tín của tổng giám đốc Viên nhưng ông lại gọi Trương Thiên là cậu chủ?

Ngoại trừ Viên Quỳ ra bọn họ chưa nghe về Trương Thiên bao giờ.

Thế nhưng vẫn phải cung kính mời vào.

Trương Thiên cười hì hì ôm lấy bả vai lão Bình: “Lão Bình, Viên lão đầu đâu rồi? Ông bảo cháu đợi lát nữa chú sẽ tới dẫn cháu đi.”

Trương Thiên giả bộ, ra tay với lão Bình.

Lão Bình lạnh mặt không hề có nửa điểm ý cười, giọng nói nhàn nhạt như của người máy: “Lão gia đã nói ngày mai đưa cậu đi gặp ông, đêm nay cậu ở nhà với lão phu nhân.”

Trương Thiên: “…”

Viên lão đầu đúng là đủ tốt rồi, đều để mọi người anh.

Trương Thiên lấy lòng: “Lão Bình đừng nhỏ mọn vậy chứ, nói cháu nghe sẽ đi đâu đi, dù sao cũng không thiếu của chú một miếng thịt mà.”

Thế nhưng mọi người đều biết người bên cạnh Viên lão đầu lão Bình này thiên hạ ai nói đều không nghe, chỉ nghe duy nhất Viên lão đầu, ngay cả Trương Thiên cũng không.

Lão Bình không hé một lời.

Trương Thiên cuối cùng cũng đành từ bỏ, đi theo ông ta về nhà.

Khu nhà nhỏ này vẫn hệt như trước không có thay đổi gì.

Đi vào phòng, mặt lão Bình vẫn lạnh tanh đứng giữ cửa.”

Trương Thiên mở cửa, vì đây là về nhà nên vô cùng tùy ý.

Nhưng việc có ngoài ý muốn của Trương Thiên đó là trong sảnh vô cùng yên tĩnh, không hề thấy bà đâu.

Đã hơn bốn giờ gần năm giờ rồi, theo thói quen của bà lúc này đã tỉnh ngủ trưa và chuẩn bị làm cơm tối nha.

Trương Thiên nghi hoặc gọi: “Bà ơi, bà.”

Nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

Trương Thiên mở miệng hỏi một chút: “Lão Bình, bà đâu rồi?”

“Ở bên trong phòng ngủ.” Lão Bình nhàn nhạt nói như máy móc: “Gần đây hai người ngủ tương đối nhiều.”

Trương Thiên nhíu mày, đi tới phòng ngủ của bà, trực tiếp đẩy cửa vào.

Quả nhiên bà đang ngủ rất say trên giường, tuy nhiên sắc mặt bà không tốt lắm, tóc cũng đã bạc đi nhiều.

Thời gian đúng là không chờ đợi ai.

Lúc này bà đã có cảm giác, từ từ tỉnh lại.

“Bà ơi, con về rồi.” Trương Thiên hô một tiếng, thuận tay đỡ tay bà.

Mục đích là nhắc bà để không bị kinh sợ.

Bà cụ tranh thủ xoa xoa mắt? “Thiên nhi sao? Hay là Quỳ?”

“Là Thiên nhi, con trở về rồi.”

Bà cụ bắt đầu kích động, liền muốn xuống giường.

Trương Thiên đỡ lấy bà: “Bà ơi, bà ngồi đây một chút, đứng lên ngay sẽ không tốt.”

“Được được.” Bà cụ vui sướng gật đầu: “Dạo gần đây sức khỏe bà không được tốt lắm.”

Ngay sau đó bà liền lôi kéo Trương Thiên đi làm việc nhà.

“Ai da, con tới không có bảo gì cả, tối nay bà không có chuẩn bị đồ ăn rồi, lão đầu đi vắng bà dự định cùng lão Bình ăn chút gì đó là được.”

“Không có sao hết, con muốn ăn mì sốt của bà.”

“Được được.”

Trương Thiên tranh thủ này giúp bà cụ xem qua tình trạng cơ thể một chút, quả thật có chút bệnh nhỏ, dù sao thì tuổi bà cũng đã cao.”

Nhưng cũng không phải là vấn đề lớn.

Lúc ăn cơm anh tranh thủ lôi ra hai viên đan dược đưa cho bà ăn.

Đó là tiên đan giúp bồi bổ sức khỏe, đều là anh chuẩn bị cho Viên lão đầu và bà cụ, vừa lúc có thể dùng tới.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, muốn nuôi con mà thân thể không cho phép.

Cũng may Trương Thiên là người tu luyện, có thể lợi dụng đan dược để bảo đảm cho thân thể của hai người một chút.

Đêm đó hai người hàn huyên, bà nội ngoại trừ giục anh lấy vợ còn giục sinh con.

Sáng sớm hôm sau Trương Thiên không nhịn được để lão Bình lái xe dẫn đường.

Trương Thiên không nhịn được muốn xem xem Viên lão đầu đến cùng muốn làm gì, lại muốn xem ông đang chuẩn bị đào cái hố thế nào cho anh.