Cướp Bồ

Chương 2



Chẳng lâu sau, Miêu Thu đã tới nơi, vác theo một túi đồ cũ rách đựng nhu yếu phẩm.

Vốn là cậu con trai được cha mẹ cưng chiều hết mực, Miêu Thu đẹp đẽ hơn Miêu Hạ nhiều, chẳng biết có phải do xuất thân từ miền quê thuần phong chất phác chưa từng trải qua sóng to gió lớn từ nhỏ đến giờ hay không, mà đứa em còn đơn thuần vô tri hơn cả đứa anh.

Miêu Thu cực kỳ sợ người lạ, cậu bám sát anh trai Miêu Hạ một đoạn thời gian rất lâu, thường nhút nhát nấp sau lưng anh trai mà ngó Lâm Tiệp, lí nhí mở lời "anh Tiệp."

Lâm Tiệp thì trải đời và đối nhân xử thế quen rồi, anh cũng khéo léo giữ khoảng cách với Miêu Thu để cậu bé không sợ sệt nhiều, nhưng sống chung dưới một mái nhà không tránh khỏi chạm mặt nhau, những lúc ấy anh đều nhỏ nhẹ dịu dàng, luôn tươi cười với cậu.

Miêu Hạ lên thành thị sớm hơn Miêu Thu một năm, hắn chủ động mang cậu đi tham quan khắp nơi, càng nhìn càng được mở mắt. Rốt cục Miêu Thu cũng bật chế độ nhí nhảnh vốn đã tiềm ẩn bên trong, chứng kiến những điều mới lạ xong, cậu còn phấn khởi về nhà kể cho Lâm Tiệp nghe.

Tiệm trang điểm được mở gần trường đại học, khách hàng lui tới đều ở độ tuổi xấp xỉ sinh viên, hai anh em vừa ước ao lại tự ti, làm nghề càng thêm nghiêm túc, người ngoài nhìn vào thường không nghĩ hai anh em họ chính là chủ tiệm, mà không phải chân sai vặt.

Khi mang quyển sổ ghi chép doanh thu đến trước mặt Lâm Tiệp, cả hai thẳng người như những chú cún nhìn chằm chằm chủ nhân hồi hộp chờ được khen, nếu có đuôi, ắt hẳn còn đung đưa ngoe nguẩy.

Lâm Tiệp thoáng lật qua lật lại quyển sổ, đành vậy, anh thay phiên xoa đầu hai cậu, ban cho vài câu khen từ thiện. Nhìn cảnh hai anh em nhảy nhót vui mừng, anh cũng không khỏi cảm thấy vui lây.

Miêu Hạ biết rõ Lâm Tiệp chẳng quan tâm đến số tiền này, nhưng hắn muốn Lâm Tiệp nhìn nhận, bản thân mình đã không phụ kỳ vọng của anh.

Tối đến Miêu Hạ được Lâm Tiệp đè lên giường "thưởng" tiếp ngoài mức quy định, điều này khiến Miêu Hạ thỏa mãn tột cùng, hắn hôn ngấu nghiến xương quai xanh của anh, tiếp nhận toàn bộ những đợt va đập của anh, từng cú thốc như nện thẳng vào trái tim hắn.

Sáng hôm sau, Miêu Hạ đỡ lấy eo rời khỏi giường sớm hơn thường lệ, nhưng hắn bắt gặp Miêu Thu đang lén lút rửa gì đó.

"Tiểu Thu dậy sớm thế?"

Miêu Thu hoảng hốt giật nảy mình, thứ đang cầm trong tay chợt rơi xuống đất, là quần lót của cậu.

Sắc mặt Miêu Thu lúc thì ửng hồng lúc thì trắng nhợt, Miêu Hạ chỉ biết câm nín, hắn xoa xoa má em trai, dịu dàng nói "Để đó, lát nữa anh giặt cho."

"Đừng."

Miêu Thu vội ném chiếc quần bay vèo vào sọt rác, cậu cúi gằm mặt chạy vào phòng mình, lúc băng qua Miêu Hạ còn đụng vào vai hắn.

Chẳng mất thời gian quá lâu, Miêu Hạ mới hiểu Miêu Thu trở nên khác thường là vì lý do gì.

Hôm ấy tiệm trang điểm đông khách hơn mọi ngày, Miêu Hạ bận làm mải đến rạng sáng.

Khi về nhà, hắn trông thấy quần áo tản mác đầy trên đất khiến hắn lạnh run cả người.

Lao nhanh vào phòng ngủ, là chính căn phòng chỉ dành riêng cho Lâm Tiệp và hắn, ngay tại chiếc giường hắn và người yêu vẫn thường hoan ái, giờ phút này có hai thân thể trần trụi đang quấn bện lấy nhau.

"Đau! Đau! A! A a!"

Kẻ nằm dưới kêu lên thảm thiết, trông thấy Miêu Hạ xông tới, cậu càng sợ hãi hoảng loạn.

Về phần Lâm Tiệp, anh cứ tiếp tục như không màng đến bất cứ phiền nhiễu nào, trong khi người dưới thân thì quằn quại phát rồ, cổ họng anh rền rỉ tiếng gầm nhẹ tựa dã thú, động tác ra vào cực dứt khoát mãnh liệt.

Miêu Hạ đau đớn đến chết đi sống lại, chứng kiến hai người trên chiếc giường kia, hắn cố gắng nhìn rõ hơn thì càng xác định kẻ nằm dưới đúng là đứa em trai mình hằng yêu quý cưng chiều.

Nước mắt giàn giụa trên gương mặt Miêu Thu, nhưng biểu cảm cậu là đang chìm đắm vào mê ly sắc dục, giọng rên cũng đã khàn khàn, khi trông thấy Miêu Hạ, toàn thân cậu căng thẳng, co quắp rúc vào trong ngực Lâm Tiệp.

Vì quá căng thẳng mà hậu huyệt cậu rít chặt thêm, làm cho Lâm Tiệp chỉ nhấp thêm vài phát nữa là bắn.

"Lâm Tiệp! Anh là đồ vô lại!" Miêu Hạ kéo Lâm Tiệp ra, lòng bàn tay hắn bỗng cảm nhận được lực rung động trên cơ bắp Lâm Tiệp, là phản ứng thân thể của anh khi lên đỉnh, đã quá đỗi quen thuộc đối với Miêu Hạ.

Phát tiết xong, Lâm Tiệp nghiêng qua một bên, gục đầu ngủ thiếp đi.

Miêu Thu quệt mặt, vất vả ngồi dậy, đôi mắt sưng húp đỏ ngầu, môi còn bị cắn xé, bộ dạng trông thê thảm không tả xiết.

"Tiểu Thu, có phải anh Tiệp..." Chất giọng Miêu Hạ run run, đối mặt tình huống như thế này, hắn chẳng biết phải làm sao, hắn cảm thấy em trai là người bị hại, nhưng kẻ chịu tổn thương nhiều hơn cả là chính hắn.

Miêu Thu lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi lả chả theo động tác ấy, "anh Tiệp uống say, nhầm tưởng em là anh..."

Cậu lại quật cường lau sạch nước mắt, vươn thẳng thân thể vẫn còn hơi run rẩy, Miêu Thu kiên định nhìn thẳng vào mắt anh trai, hùng hồn bảo:

"Em yêu anh Tiệp, tất cả việc này đều là chủ ý của em."

"..."

Bị lời tuyên bố của em trai đột ngột đâm trúng, đầu óc Miêu Hạ trở nên trống rỗng. Một lúc thật lâu sau, hắn mới bừng tỉnh, mới hiểu rằng hóa ra em trai vẫn luôn mơ ước người yêu của mình.

"Sau khi phát hiện quan hệ hai người em mới nhận ra... Em vốn luôn yêu anh Tiệp." Miêu Thu vừa nói vừa thút thít, lau nước mắt thế nào cũng chẳng khô nổi.

Miêu Hạ không phải người mạnh mẽ, một bên là người mình yêu sâu đậm điên cuồng, một bên tình thân như thể tay chân, tiến không được lùi chẳng xong, áp lực đè nén hắn gần như tan vỡ.

"Anh đã ở bên anh ấy hai năm! Anh là anh ruột của em cơ mà!" Đôi mắt Miêu Hạ nóng rát, hai dòng nước cứ thế tuôn trào xuống mặt.

"Em đã cố! Em cố chôn vùi thứ tình cảm này! Nhưng anh Tiệp tuyệt vời như thế, ngày nào cũng nhìn anh ấy mà không thể chạm đến, em không làm được, càng cố chôn vùi em càng muốn có anh ấy." Miêu Thu ngồi xổm ôm đầu gào khóc như đứa trẻ.

Đầu đau váng vất, trái tim quặn thắt khi cãi nhau với anh trai, hậu huyệt bỏng rát, rách toang vì lần đầu đã bị Lâm Tiệp say rượu tiến vào một cách thô bạo.

Miêu Thu biết việc cậu làm đã sai, tất cả đều là sự trừng phạt đối với cậu.

So với Miêu Thu, Miêu Hạ càng muốn khóc, khóc đến tê tim liệt phổi, nếu là người khác hắn còn có thể đập cho một trận tơi bời, nhưng đây lại là em trai ruột của mình, nỗi đau bị phản bội như nhân lên gấp đôi, cảm giác quả tim tan nát lại bội phần thê thảm.

Miêu Hạ thả mình vào sô pha như kẻ vô hồn, Miêu Thu về phòng lúc nào cũng chẳng biết.

Đến khi nghe được tiếng động, sắc trời đã sáng hẳn, Lâm Tiệp từ trong phòng bước ra, đi theo sau là Miêu Thu, vẫn bộ dáng đầy nước mắt ướt đẫm ấy.

Miêu Hạ thấy Lâm Tiệp nhìn về phía hắn, hắn chực mở miệng định nói gì, rốt cục chẳng thể thốt nên lời.

Lâm Tiệp dứt khoát rời khỏi nhà, Miêu Thu khóc lóc đuổi theo.

Sau đó cả hai bọn họ vẫn không trở về.

Miêu Hạ ngơ ngơ ngẩn ngẩn một mình sống qua chừng vài ngày, không hề bước ra ngoài, nhân viên trong tiệm gọi điện thoại đến hắn cũng chẳng bắt máy.

Hắn nghĩ hắn đang chờ, chờ Miêu Thu quay về nói rằng: "Anh hai, em sai rồi, em sẽ rời khỏi nơi đây, không quấy rầy hai người nữa."

Chờ Lâm Tiệp quay về bảo rằng: "Tiểu Hạ, anh sai rồi, sau này tuyệt đối không tái phạm, lòng anh chỉ có em."

Nhưng trong nhà vẫn duy nhất một mình hắn cô độc, không có ai trở về.

Cảm giác nghẹn thở dâng trào trong nháy mắt, Lâm Tiệp không còn nữa, phải làm sao đây? Hắn luôn biết, vẫn luôn biết, nếu không có Lâm Tiệp hắn sẽ chẳng sống nổi.

Hắn lấy điện thoại ra bằng đôi tay run rẩy rối loạn, tìm đến số của Lâm Tiệp.

'Tút... tút...'

Miêu Hạ chưa bao giờ cảm nhận âm báo ấy làm hắn đau lòng như lúc này, từng tiếng qua đi cứ như thể thời gian kéo dài vô tận.

"Alô..." Giọng nói trầm của Lâm Tiệp cất lên.

Nước mắt Miêu Hạ bỗng dưng lan tràn.

"Anh Tiệp..."

Âm thanh cũng run đến tan vỡ.

"Anh về nhà đi."

Miêu Hạ dùng tay nhấn chặt đôi mắt, cố ngăn không cho dòng nước nóng hổi tiếp tục rỉ xuống.

"Ừ."