Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết

Chương 23: An Thành



Làng cà phê ba năm trước khi Cẩn tới là một khung cảnh tiêu điều, người dân nghèo khổ trên khuôn mặt họ không có lấy một nụ cười, nhưng 3 năm sau đó lại là một diện mạo khác.

Bây giờ ngay từ đoạn đường vào làng, người dân dựa theo yêu cầu của Cẩn xây hẳn một cách cổng tam quan ba lối đi lớn, đây là kiểu kiến trúc truyền thống ở làng quê Việt Nam, Cẩn làm điều này là để ghi dấu ấn quê hương cũ nơi mình được sinh ra ở một khoảng trời xa lạ, để sau này người dân nơi đây có thể tự phát huy thêm lối kiến trúc mới dựa trên những gì cậu đã cho xây dựng và cứ thế một nền văn hóa Việt được mang đi thật xa, xa hơn.

Đi vào bên trong có một hồ nước lớn, hồ nước này được Cẩn cho đào cách đây hai năm nhằm tránh tình trạng phải phụ thuộc vào các con suối chảy qua làng, nó cung cấp nước cho toàn bộ người dân trong Làng cà phê.

Những ngôi nhà sàn trở nên kiên cố và lớn hơn. Bây giờ chỉ cần bước vào làng đâu đâu cũng thấy những hạt cà phê chín đỏ được phơi cẩn thận, hương thơm cà phê nồng nàn bay khắp hang cùng ngõ hẻm. Ngửi mùi thôi là người dân đã đầy tràn sinh lực để bắt đầu một ngày làm việc mới của mình.

Ngôi nhà sàn của Cẩn 3 năm qua vẫn không có gì thay đổi, điều đáng nói là gần công trình đó có một nhà thờ nhỏ mọc lên, bây giờ đa số người dân Làng cà phê đều theo đạo Chúa.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày chủ nhật khác vào suốt 3 năm qua, Cẩn đều ghé nhà thờ để cầu nguyện, sau khi cầu nguyện xong cậu đi vòng ra sau gặp cha Harry.

Vừa thấy người cha Harry liền ra đón. “Cậu Cẩn mới tới.”

Cẩn mỉm cười vươn tay làm cử chỉ, đây là ngôn ngữ người câm mà cậu học được từ cha Harry, sau khi cha Harry mang An Việt đi ra nước ngoài quay trở lại ngài đã mang theo thứ ngôn ngữ này để dạy cho Cẩn. Bây giờ người dân trong Làng cà phê đều có thể hiểu được cử chỉ của Cẩn, hạn chế rất nhiều công sức khi phải diễn đạt.

Cẩn ra cử chỉ: “Có tin gì về An Việt không ạ?”

Mặt cha Harry buồn bã, đây là chuyện cha xấu hổ nhất. Năm đó khi đưa An Việt vào đất nước của mình, một thời gian sau hắn liền biến mất, từ đó không còn tin tức nào nữa, đến nay đã 3 năm cha cũng không thể nào tìm được An Việt.

Cẩn cúi gằm mặt, khi đẩy người rời xa mình cậu chỉ muốn làm theo nội dung của cuốn Người yêu hoàn mỹ. Nhưng khi người đi rồi cậu lại nhớ vô cùng, khi nghe được tin An Việt mất tích cậu càng ân hận hơn, sao cậu lại cả tin lại lo xa như vậy?

Mỗi ngày nỗi lo của cậu càng được nhân lên, sau này khi làm ăn mở rộng với người tây, Cẩn có nhờ anh trai dò la tin tức về An Việt nhưng chẳng ai biết có một người con trai Lục địa núi tên là An Việt cả. Cứ thế An Việt như biến mất khỏi cuộc đời Cẩn, cậu lại quay trở lại thành nhân vật chẳng có liên quan gì tới nam chính nữa.

Sau khi nói chuyện với cha Harry về kế hoạch phát triển đức tin cho làng sắp tới, Cẩn trở về nhà, vừa vào nhà liền nhận được thư của anh trai. Người đưa thư cho cậu là một ẩn quân trong nhóm trẻ nhỏ mà cậu cứu được năm xưa.

Trong thư anh cậu có gửi kèm một tấm thiệp mời, liên quan tới họ An là người bán vũ khí chính cho gia tộc. Với mối quan hệ thân thiết này Cẩn không thể không đi.

Cẩn nhìn về phía bà Hai: “Chuẩn bị đồ đi, chúng ta phải xuất phát sớm, từ đây đi tới lãnh địa của Chúa An không gần, ít nhất cần ba ngày di chuyển.”

Bà Hai lập tức soạn đồ cho cậu, giao lại công việc cho những người đáng tin lên đường ngay.

Bọn họ đi vào vùng lãnh địa của Chúa An vào buổi chiều ngày thứ 2, nơi đây được gọi là An Thành, đặt theo họ của vị chúa quản lý nó. Buổi tiệc sẽ bắt đầu vào sáng mai, mỗi gia tộc khi bước vào lãnh thổ chúa An đều phải trình giấy mời, vượt qua vòng kiểm tra sẽ được đưa tới nơi nghỉ ngơi đã chuẩn bị sẵn.

Lúc bước vào lãnh địa của chú An, Cẩn cứ ngỡ mình bước vào một vùng đất trung cổ phương tây, các ngôi nhà xây theo triền núi được dựng bằng đá nằm san sát nhau, sơn màu trắng, đường được ốp gạch vô cùng sạch sẽ xinh đẹp, người dân nơi này rất đông đời sống đều khấm khá, hàng hóa bày bán khắp hai bên đường.

Ở đây còn có một loạt hệ thống chụp đèn khá đẹp lại vô cùng tinh xảo, nếu nó chỉ là vật trang trí thì Chúa An quả là giàu có, còn nếu nó có mục đích khác liệu sẽ có công dụng gì đây? Dùng làm nơi thắp lửa vào ban đêm hay để làm gì?

Điều đặc biệt nữa là những người lính, đều được trang bị súng ống hiện đại, trông rất ra dáng hệ thống quân sự tương lai.

Trong quá khứ Cẩn đã từng kể cho An Việt nghe về những ngôi nhà đá được xây theo vách núi, cậu cũng rất thích phong cách trung cổ này, nó hệt như một thế giới ảo mộng, vốn chỉ là kể chơi nào ngờ hôm nay lại được nhìn thấy thật.

Nhịp tim của Cẩn đập nhanh bất thường, cậu nhớ tới họ An mời tất các quý tộc hôm nay, trong tác phẩm Người yêu hoàn mỹ không hề có họ An nào tồn tại, đến nam chính sau này khi kết hôn cũng không tự đứng ra thành lập lãnh địa cho riêng mình.

Có lẽ sự xuất hiện của họ An này là do hiệu ứng cánh bướm mà cậu đã gây ra, 3 năm qua chuyện khiến Cẩn sốc hơn cả là tình cảm giữa anh trai và Thanh Thư, thụ chính đã tìm được tình yêu đích thực cho cuộc đời của mình, còn nam chính An Việt thì biến mất, thế giới Người yêu hoàn mỹ đã chính thức bị đảo lộn từ đó, riết rồi bây giờ Cẩn cũng không biết được các công phụ từng bên Thanh Thư liệu có còn xuất hiện nữa không.

Cẩn được đưa vào một ngôi nhà với thiết kế phương tây cổ kính, xung quanh trồng đầy hoa hồng nhung bông nở to thơm ngát, phía sau tòa nhà còn có một vườn kính bên trong trồng đủ hoa cỏ kỳ lạ vô cùng xinh đẹp.

Cẩn vừa xuống xe liền đi ra vườn kính thăm quan, bướm bay đầy trong nhà kính, có gió lùa vào mát rượi.

Cẩn hôm nay mặc một bộ áo dài nam theo kiểu hiện đại màu kem thêu hoa văn lá trúc màu vàng chìm, mái tóc xanh buộc hờ. Càng lớn khuôn mặt Cẩn càng trở nên tinh xảo, khi cậu đứng giữa rừng hoa chẳng khác nào một chàng tiên hòa vào giữa rừng hoa ấy, khiến người nhìn không dám xúc phạm hay khinh nhờn.

“Nơi này có một nhà kính trồng nhiều loại lạ quá.”

Có tiếng nữ nhân vang lên. Cẩn quay đầu nhìn vừa hay đối mặt với một nhóm ba người, hai nam một nữ đi vào. Nữ có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nàng mặc một chiếc áo dài cách điệu để lộ ra nửa bầu ngực trắng múp. Đi bên cạnh nàng là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, cao phải mét chín, đứng kế họ nữa là một thanh niên trạng tuổi chàng trai đó nhưng thấp hơn một chút, bọn họ ăn mặc rất quý khí chứng tỏ địa vị không tầm thường.

Nhóm ba người vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Cẩn. Cẩn cũng bối rối, cậu cứ nghĩ nơi này không có ai tới nào ngờ lại không phải.

Cậu vội bước lên, cúi nhẹ đầu xem như chào hỏi sau đó lách người đi qua bọn họ rời khỏi nhà kính.

Hai chàng trai vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng cậu, một người trong đó lên tiếng nói: “Hình như đó là cậu hai nhà Chúa Phiên.”

Chàng trai thấp hơn gật đầu: “Đúng vậy chủ nhân của cà phê.”

Cẩn bước đi thật nhanh, cậu không biết họ là ai nhưng cảm giác họ mang lại cho cậu không tốt lắm, dường như họ biết cậu và đang có ý định làm gì đó.

Cẩn vừa vào nhà liền gặp bà Hai, bà đưa ra cho cậu một thông báo: “Tối nay An Thành sẽ tổ chức một lễ hội có tên là ‘thắp sáng bóng đêm’ lễ hội này sẽ tuyên bố bí ẩn của An thành mà Chúa An giấu suốt mấy năm qua. Cậu có muốn ra ngoài không?”

Cẩn gật đầu, không khí nơi đây rất tốt, không ra ngoài ngắm nghía đúng là hơi phí.

Tối đó Cẩn thay một bộ áo dài truyền thống hơn màu khá tối, tóc buông xõa cùng bà Hai ra ngoài. Ban đều trong thành khá nhộn nhịp, hôm nay vừa hay lại là ngày lễ hội nên mọi người tụ tập càng đông hơn.

Đúng tám giờ pháo hoa được bắn lên bầu trời thu hút sự chú ý của mọi người, 30 phút sau toàn bộ hệ thống chụp đèn phát sáng, thì ra đó là hệ thống điện được lắp trước, tiếng hô vang cùng tiếng hét đầy kinh ngạc nối nhau không dứt.

Điện đây là thứ chưa từng có ở Lục địa núi, vậy mà giờ đây An Thành lại thắp sáng nó.

Ai là người đã tạo nên kỳ tích này? Phải chăng là Chúa An?

Trong Người yêu hoàn mỹ, Mộng Mộng cũng có nói về sau An Việt sẽ phát minh ra điện, nhưng chỉ là nói chứ chưa có cảnh nào được miêu tả cụ thể, vậy mà bây giờ ở trong chính cuốn tiểu thuyết này, Cẩn đã được chứng kiến cảnh bóng đèn điện sáng lên chạy dài khắp mọi nơi, chứng kiến cảnh người dân khiếp sợ, kinh ngạc hô vang: Phù thủy vạn năng.